"Chủ công,  còn  một câu chuyện  về tiền mừng tuổi  vui,      ? Ngày xưa  một tiểu hài tử, nó..."
"Ký Châu    thừa thãi mỏ vàng   ?" Vệ Lễ    câu chuyện, ngắt ngang lời .
Nếu như   đến Đông doanh mà cái gì cũng  , hai tay trống trơn trở về ,   thì thật giống như đang giận dỗi nàng, mất mặt lắm.
"Dạ, đúng a." Trần Nhược Giang vò đầu.
"Ký Châu thừa mỏ vàng, nhưng bởi vì dân cũng ít, nên dù cho  tiền vẫn   đánh, đương nhiên cũng vì  tiền cho nên quân đội  trang  khá ; đến nay vẫn   gồm thâu." Trần Nhược Giang là một phó tướng  đủ tư cách, Vệ Lễ lười biếng cái gì cũng  thèm  ,  đều nhớ rõ ràng thấu đáo, hàng xóm tứ phía là cái dạng gì,  đều  hiểu  cơ bản ở trong lòng.
"Hiện tại cho    với Hoa Thượng Nhạc,    hai quận của ,   hai mỏ vàng đang khai thác  vàng của . Nếu  đồng ý, hôm nay  liền dẫn   giải quyết khốn cảnh của ." Vệ Lễ cảm giác  đúng là m.á.u nóng nhảy lên não , loại chuyện rõ ràng phiền phức như thế mà  cũng  , nhưng vẫn  ngăn  miệng    những lời .
Trần Nhược Giang vỗ đầu, cảm thấy Vệ Lễ mấy ngày nay, mỗi ngày nhốt  trong thư phòng  sách đúng là  lãnh phí mà ! Đích xác,  tiền, thì cái gì cũng  , Lộc Tràng mới  Cao Lệ xâm nhập, chuyện  là một khoản tổn thất  nhỏ đối với Bình Châu. Nếu như   hai mỏ vàng của Ký Châu,  chẳng đền bù  tổn thất của Lộc Tràng, còn  thể  thêm tiền để cải thiện trang  quân đội.
Tống tướng quân đang xốc màn tiến ,  lời  của Vệ Lễ cũng  khỏi cảm thấy quá hợp lý.
Bất luận là hai quận  là hai mỏ vàng đang sản xuất, đều   ích đối với Bình Châu.
Bình Châu vốn dĩ chiếm diện tích thật lớn  bản đồ , nếu như Vệ Lễ cảm thấy thiếu tiền,   địa bàn nhưng đòi tiền cũng ,  lỗ.
Vệ Lễ dời ánh mắt về phía đống vàng đang nâng trong hai tay Trần Nhược Giang,  đó  chằm chằm  mắt Trần Nhược Giang.
"Trả về đây." Khớp ngón tay Vệ Lễ gõ gõ mặt bàn, giơ giơ cằm   .
Trần Nhược Giang sắp   , tân tân khổ khổ suốt một năm, vốn tưởng rằng  thể  khen thưởng cuối năm, kết quả  đòi trở về , thật khó chấp nhận mà.
Vệ Lễ lấy cái hộp đựng con dấu  án bàn , bỏ con dấu ,  đó đem vàng cùng tờ giấy bỏ .
Sau đó từ bên hông tiện tay s* s**ng cái ngọc bội ném  trong n.g.ự.c Trần Nhược Giang, "Cái  đổi cho ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-99-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Trần Nhược Giang sờ sờ ngọc bội,  vui vẻ hẳn lên, cái đồ chơi  còn đáng giá hơn so với vàng nha.
Triệu Hi Hằng đợi hai ngày, Vệ Lễ vẫn  về, nàng nghĩ thầm: Xong , Vệ Lễ đúng thật là tức giận bỏ nhà   . Cơn tức  của  còn  lớn, cũng   khi nào mới tiêu hết.
Nàng trải  giấy mực , xách bút bắt đầu  thư cho Vệ Lễ.
Viết cái gì bây giờ nhỉ ? Hình như cũng   gì để  .
Nàng đột nhiên nhớ mấy bức thư mà a gia và nương của nàng  cho , tuy rằng thực chất chả  nội dung gì, nhưng chính là dù  vẫn thể lưu loát  xong mấy tờ lời  nhão nhoẹt, Triệu Hi Hằng  linh cảm, xắn tay áo lên.
"Lại đây, Cẩu Đản Nhi." Triệu Hi Hằng kêu con mèo đến.
"Biết sai  đó?"
Cẩu Đản Nhi meo meo hai tiếng cúi đầu, mấy ngày nay Triệu Hi Hằng lạnh lùng với nó nhiều, còn cắt móng vuốt cho nó, nó  kiên cường đến mấy hiện tại cũng  chịu thua.
Tốt; Triệu Hi Hằng nâng bút , "Chủ công, Cẩu Đản Nhi  nó  sai , về  nó  bao giờ cào , chân thành xin  ngươi. Ta cũng  sai , chủ công, ngươi  nó cào  thương,  thật sự đau lòng lắm,  cắt móng vuốt của Cẩu Đản Nhi  , chờ chủ công trở về kiểm tra."
Viết xong, Triệu Hi Hằng  mấy lời  của   cho rùng .  vẫn ấn móng vuốt của Cẩu Đản Nhi  trong khay mực nước một cái,  đó in lên  giấy  thư một dấu móng nhỏ.
Sau đó tiếp tục , Vệ Lễ  ở nhà, nàng ăn  ngon ngủ  yên, ngay cả gió bấc cũng thấy càng thêm hiu quạnh chút ít.
Triệu Hi Hằng  xong những lời , da đầu đều    run lên, tay cũng run lên,  cũng  dám   , nhanh chóng nhét thư  trong phong thư,  đó dùng xi phong ; bảo  đưa  cho Vệ Lễ.
Này nếu như còn  ,  thể  cho  hả giận,   cũng  còn biện pháp nào khác , Vệ Lễ thích tức giận thì tức giận , cho  ở bên ngoài chơi một  .
Triệu Hi Hằng kéo ngăn kéo đầu giường ,   từng hàng chìa khoá  bên trong, móc  đếm một .