Đôi môi đỏ của  khẽ mím mím, đem rượu trong chén uống một  cạn sạch.
Mọi  thấy , liền  tâm tư Vệ Lễ, vì thế  ha ha.
Người trẻ tuổi, nào  ai  mê sắc  ?
Có  lấy can đảm  hỏi, "Chủ công, ở trong nhà, ngài đương gia  là phu nhân đương gia?"
"Tất nhiên là  đương gia, nàng  cái gì cũng   ." Đây là câu  đầu tiên của Vệ Lễ  yến hội .
Lời    , nhận  một mảnh thổn thức,   khẳng khái để ly rượu xuống , "Vẫn là chủ công  thuật ngự thê,  thể quản phu nhân dịu dàng dễ bảo,  giống như con cọp  ở nhà ,  ngay cả tiêu một đồng cũng  hỏi xin nàng  tiền, mấu chốt là  hỏi nàng  cũng  cho."
"Nha,  lời  của ngươi  giống như đánh rắm  chứ, nhà của ngươi ba tiểu tử hai cô nương mở miệng chờ ăn cơm  học , tức phụ ngươi tiết kiệm chút thì thế nào ? Nếu     thì cũng là vợ  mới  , hai  thành  cũng   hài tử, nàng cũng quản   cho  tiêu tiền."
Nói đến tức phụ, liền như mở máy hát,  ít  sôi nổi đáp lời.
"Các ngươi  chút chuyện   là  tệ , còn  đòi hỏi gì nữa ? Ta   nhà  khỏi cửa cùng bằng hữu  uống chút rượu, nàng  đều lôi   hỏi han tứ bề,   rõ liền  đánh, nàng  cứ hoài nghi hỏi  xem  nuôi phòng nào ở bên ngoài  . Bản mặt  như vỏ cây du thế , ngoại trừ nàng  còn  ai coi trọng  chứ, thật là."
Vệ Lễ uống rượu mời tuy rượu  lên mặt,  lên đầu,  đặt cái cốc 'đinh' một tiếng xuống, khóe môi  chút cong lên, trong mắt tỏa sáng, "Phu nhân chủ công các ngươi tính tình mềm yếu, tiền trong nhà là  quản,   cái gì là cái đó. Nàng ngược   tiết kiệm, nửa phần tiền cũng tính toán giùm  , tiêu thêm ít tiền cũng hỏi  . Phu nhân chủ công các ngươi  cũng nhút nhát, mặc kệ   chỗ nào, nàng chỉ mỗi ngày dặn dò    ngoài nhớ về nhà sớm, nàng ở nhà, ngủ một  sợ hãi."
"Phàm là cãi , nhất định nàng xin    thư phòng ngủ. Một ngày 3  vấn an ,  điểm tâm cho ."
Lời  của   , bốn phía đều là tiếng hít ngược khí lạnh, một đám tướng quân mặt mày lộ vẻ chua xót.
Trần Nhược Giang ho khan hai tiếng, nhẹ nhàng kéo kéo góc áo Vệ Lễ,  nổ thì nổ cũng   thôi, đừng nổ cho banh tành luôn. Tối mấy hôm    ai mới là  ngủ thư phòng.
Vệ Lễ ngẩng đầu lên, cũng chú ý  đến động tác nhỏ của Trần Nhược Giang , thậm chí còn giật tay  ,  uống thêm hai chén rượu, tiếp tục chậm rãi mà  cùng , "Nếu   ngự thê thuật,  tất nhiên là  biện pháp ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-98-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Trần Nhược Giang  dám  thẳng, nếu   Vệ Lễ là chủ công của ,  đều  che miệng   kéo  .
Ngươi thì uất nghẹn bò đến nơi , còn dám  ngự thê   thuật, phàm là  ngự thê thuật, ngươi  thể ở chỗ   hiu hiu gió tán gẫu với mấy tên nam nhân ?
"Chỉ thật đáng tiếc, đại hôn của chủ công,    mời đến dự tiệc, gặp mặt phu nhân chủ công một  cho 
Hắn mở tờ giấy , cũng đặt nó cùng cái hà bao   cắn nát trong tay  lên bàn, ký ức tối qua liền rõ ràng hơn chút ít.
Trên bàn là một đống vàng nén, trong đó  một cái còn mang theo dấu răng của .
"Chủ công." Trần Nhược Giang lặng lẽ gọi  một tiếng.
Vệ Lễ gom gom  đống vàng nén đó, Triệu Hi Hằng cho rằng nàng lấy mấy cục vàng lỏm ngỏm    bừa mấy chữ là  thể trấn an    ? Hắn thiếu mấy thứ  chắc ?
Hắn ném vàng cho Trần Nhược Giang, "Thưởng ngươi."
Trần Nhược Giang mừng rỡ như điên.
"Trần Nhược Giang, năm mới vì  một  sẽ cho một  khác tiền?" Năm mới hình như cũng  ít hình thức bày vẽ, chẳng lẽ đưa tiền cũng là một tập tục?
Trần phó tướng hoan hoan hỉ hỉ sắp sửa  khỏi doanh trướng, bỗng nhiên  Vệ Lễ hỏi như , lập tức dừng bước.
Hắn ho nhẹ một tiếng, chủ công thậm chí ngay cả loại chuyện thế  cũng  , "Bởi vì đó là tiền mừng tuổi, mỗi khi đến lúc qua năm mới,  trong nhà sẽ nhét tiền mừng tuổi cho hài tử  gối đầu  là trong quần áo, nhét bao nhiêu thì tuỳ mỗi nhà,  thể phù hộ hài tử một năm bình an vô sự,   tai hoạ quấy nhiễu."
Vệ Lễ bóp mớ vải vụn trong tay,   thể   tiếng trai tim  đập nhanh đến thình thịch, như  nhảy  khỏi lồng ngực.
Trong lòng chợt  một cảm giác   rõ là cảm giác gì,   chua xót   chút căng lên, dù  thì chính là  còn giận Triệu Hi Hằng nữa, thậm chí còn  chút  về nhà.