Nhẹ tay chút cho bà! Mèo con tứ chi đều mảnh mai như ,   thể chịu nổi ngươi xách đến xách  như thế!
Tâm Vệ Lễ như đặt trong nồi dầu lăn qua lăn , "Triệu Hi Hằng, bây giờ ngươi còn dám vì một con mèo mà chống     ?"
Triệu Hi Hằng hôm  còn ôn ôn nhu nhu che lỗ tai cho , hỏi   lạnh  , ngày hôm qua còn bảo  chờ  cùng  ăn cơm, tối hôm nay liền  thể vì một con mèo mà trách cứ , cuộc sống  thật sống  dễ dàng mà.
"Ta  , chủ công." Triệu Hi Hằng ôn ôn nhu nhu giải thích.
Bắt đầu , Vệ Lễ buổi tối khuya trở về  bắt đầu điên, bởi vì một con mèo.
"Chủ công,    dám chống đối với ? Hiện tại    chỗ , chỉ  , ... Ngay cả  cũng  tin , còn  ai  thể tin tưởng , chủ công ~" Triệu Hi Hằng kéo dài âm, cô đơn rơi lệ.
Vệ Lễ con  nó ngươi   lắng    chuyện, nàng sẽ  cho  ,  phát bệnh thần kinh gì thế? Tâm mệt ghê.
Triệu Hi Hằng cúi đầu mềm nhũn như , tâm Vệ Lễ tê rần,    là chỗ nào  thích hợp, nhưng mà  nàng  trong lòng  liền run lên.
"Được  ngươi đừng ." Đầu lưỡi Vệ Lễ khó chịu đảo qua răng nanh, "Ngươi nuôi, cho ngươi nuôi còn   ?"
Triệu Hi Hằng từ trong tay áo lấy  cái kính nhỏ,  xem    xinh   .
Ngắm một cái, ừ, xinh , ngay cả nàng đều  kinh diễm như thế, ai sẽ nhẫn tâm cự tuyệt một tiểu mỹ nhân như ?
Vì thế nàng ngẩng đầu, dùng đôi mắt như phủ sương mù  về phía Vệ Lễ, sóng mắt đầy nước, trong lòng Vệ Lễ  tê rần, như là  tia chớp từ  đầu  đánh xuống, tay  run lên, đũa rơi xuống  bàn.
"Chủ công." Triệu Hi Hằng nhân cơ hội giơ tay lên, lộ  tay áo ngắn một khúc, "Chủ công   nè."
Ánh mắt Vệ Lễ chuyển qua  cổ tay Triệu Hi Hằng, nắm tay nhỏ nhắn nắm chặt, cổ tay mịn màng  trơn mượt, cánh tay trắng nõn giơ giơ qua khỏi đỉnh đầu Triệu Hi Hằng, nếu  đưa tay ấn xuống hai cái đại khái sẽ để  dấu ấn , lỗ tai  đỏ ửng, hầu kết giật giật, "Cái gì?"
"Chủ công  xem quần áo  ngắn  đây,  cao lên nha."
Cho nên   mua quần áo mới nha.
"Ừ." Vệ Lễ gật đầu, con ngươi đen nhánh mạnh mẽ dời khỏi cổ tay của Triệu Hi Hằng, chuyển về phía nồi dưa cải chua đang sôi ùng ục,  thật sự nghĩ hiện giờ cũng  một nồi dưa chua như  ở trong đầu .
Triệu Hi Hằng   sốt ruột, nàng  bóng  gió , Vệ Lễ   bất vi sở động, "Chủ công, tay áo ngắn  lạnh nha gió lạnh sẽ thổi  trong."
"Ừ,  trong phòng đốt than củi nhiều một chút, ngươi   với  thì  cũng  thể biến quần áo ngươi dài ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-85-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Triệu Hi Hằng chau mày, nhất định  nàng  thẳng  như thế luôn ? Thật sự thật ?
"Chủ công,   thể cho   chút xíu của hồi môn của   ? Quần áo ngắn mặc  thoải mái,   may đồ mới."
Trong óc Vệ Lễ như  cành cây gãy 'rắc' một tiếng,  nắm lấy mặt Triệu Hi Hằng, "Dùng tiền của ngươi?"
"Ngươi cảm thấy  nuôi ngươi  nổi?"
Đây là đang xem thường   là đang châm chọc ?
Hắn   phòng ngủ, kéo cái ngăn kéo bên cạnh giường sưởi , bên trong để một đống chìa khoá đồng.
"Tùy tiện mở cái khố phòng nào cũng , ngươi  mua là ."
Hô hấp Triệu Hi Hằng  thắt , đây đây đây, đây là... chìa khoá khố phòng mỗi ngày đều yên vị  đỉnh đầu nàng? Vệ Lễ thật đúng là an tâm nàng nha.
"Mua bao nhiêu tiền thì ?" Nàng hỏi.
"Tùy tiện."
Nương    từng  với nàng, lời êm tai tình cảm nhất mà a gia từng  với nương chính là, "Mua! Tất cả đều mua!"
Triệu Hi Hằng    cảm giác , nàng cảm thấy nương rõ ràng cái gì cũng  thiếu mà, coi như nếu  thì cũng  thể tự  mua  thì tất cả thôi.  hiện tại nàng tựa hồ  thể cảm nhận  ma lực của những lời .
"Tùy tiện mua!" "Tất cả đều mua! "
Không  do nàng kiến thức hạn hẹp  thấy qua thứ , mà những lời , bản  nó   thần kỳ! Giống như mang theo dung túng vô hạn, ngươi   cái gì, đều   sẽ che chở cho ngươi.
Triệu Hi Hằng cong khóe miệng lên, trong ánh mắt sáng ngời trong suốt như đong đầy chấm nhỏ, chân tâm thực lòng  Vệ Lễ , "Chủ công,  thật ."
"Hừ." Vệ Lễ  chút hất cao cằm, hừ một tiếng, bây giờ mới   ?
Triệu Hi Hằng tính toán nếu Vệ Lễ hào phóng như ,  nàng dứt khoát mua thêm chút gì nữa.
Trong lòng nàng  liệt kê  sẵn một danh sách dài, chỉ mỗi yên chi   gần hai mươi loại.
Sau khi ăn cơm xong, Vệ Lễ  phòng trong rửa miệng, đợi   , Triệu Hi Hằng vô tình  cố ý  bên cạnh , lặng lẽ nhón nhón  lên.