Đại ý chính là ngươi đánh lén Lộc Tràng nhà ,  cảm thấy đóng vật tư của mỗi một chỗ đóng quân ở Bình Nhưỡng cũng  thể bù  tổn thất mà ngươi tạo  cho bên , vì thế   đoạt Nhạc Túng, nếu ngươi  ý kiến gì, chúng   thể gặp mặt  chuyện một chút.
Mặc dù   bất kỳ ý tứ cung kính cùng thương lượng gì, thậm chí quá mức th* t*c trực tiếp, nhưng  khó hiểu mà  cho    sướng. Ánh mắt một    Vệ Lễ càng thêm sáng.
Bình Châu  để cho Cao Lệ mấy năm nay quấy phá trận lớn trận nhỏ  ngừng, nhưng hai bên luôn luôn  xé rách mặt, vẫn luôn duy trì cho thấy hòa bình.
Hôm nay ngươi thử thử , ngày mai  thử thử ngươi, truyền thư tín cho  mà  chọn lọc lựa lời 180 . Đặc biệt Cao Lệ  nham hiểm, luôn thích chơi trò đánh lén  đó lập tức cúi đầu nhận sai,   tuyệt đối  phạm . Quốc thư một phong  một phong truyền  đây xin ,  đó  vẫn lén lút  trộm chó trộm gà đào khoai tây nhà  .
Tốt  gì thì một quốc chủ của   đều tự   thư  xin , nếu Bình Châu  cứ nắm mãi  buông thật sự  chút mất khí độ, nhưng trong quân Bình Châu đều nghẹn một cục tức nuốt  trôi.
 nếu Cao Lệ giống như con chuột, thì Vệ Lễ giống như chó điên nha, bắt   là cắn,  chuyện cắn một cái,   chuyện gì,  lâu nhớ tới cũng cắn một cái,  cũng  thèm để ý  rốt cuộc  cái phong phạm khí độ gì  .
Khi Triệu Hi Hằng ngủ một giấc tỉnh dậy thì  là xế chiều, hiện tại trời âm u,  cho    phân  ngày đêm. Nàng dụi dụi mắt  dậy, "Vệ Lễ còn  trở ?"
"Chưa , chủ công chắc hẳn sẽ muộn lắm mới  thể trở về." Thị nữ  bên cạnh bếp lò sưởi ấm xiêm y,  đó mới mang  cho Triệu Hi Hằng mặc.
"A, tay áo ngắn !" Thị nữ  chút kinh hỉ, "Phu nhân lớn lên nha."
Triệu Hi Hằng kinh hỉ  tay áo, xiêm y  là của hồi môn của nàng, lúc  do y cục may đo kỹ càng, bây giờ  ngắn  một mảng lớn, nàng cúi đầu  , váy vốn dĩ rũ xuống tới mặt đất, hiện nay mới che  đến mắt cá chân.
Nàng khắc chế khoé miệng sắp vảnh hết lên của , mới hơn một tháng thôi nha, nàng lớn lên nhiều như thế!
Nàng nhớ rõ khi nàng đến Bình Châu, mới  đến n.g.ự.c Vệ Lễ, bây giờ    thể   đến cằm   ?
"Chờ ngày mai,  gọi một tiệm y phục ở Bất Hàm đến, may cho phu nhân thêm mấy  xiêm y." Bọn thị nữ thấy nàng cao hứng, cũng đều  vây quanh nàng chúc mừng.
"Phu nhân tuổi còn nhỏ, khẳng định còn  thể cao hơn nữa nha."
Thừa dịp Triệu Hi Hằng cao hứng, thị nữ giữ con mèo cẩn thận hướng về Triệu Hi Hằng, rụt rè bẩm báo, "Phu nhân, tối qua  con mèo con ăn trộm kẹo đường của ngài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-82-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
"A?" Triệu Hi Hằng hỏi, "Mèo ?"
"Mới lớn bằng bàn tay thôi, chắc  lạc mất , mới  ngoài kiếm ăn." Thị nữ níu chặt gáy con mèo con, xách nó đến  mặt Triệu Hi Hằng.
Nàng ngược   ôm nó, nhưng mèo con cả  xù lông, móng vuốt và răng cũng xoè  hết, hung dữ  chết.
Triệu Hi Hằng  thấy, mèo con  cả  đen như tro, lông bạc mảnh dày cũng dựng thẳng lên, gầy trơ cả xương, chỉ  một điểm  là đôi mắt màu hổ phách  lớn, tròn vo, "Rất đáng thương."Vừa hung dữ,  đáng thương  đáng yêu.
Nàng giơ tay lên, phòng  của con mèo con vẫn còn đó, nó hung dữ gừ gừ kêu méo méo, một tiếng  dữ hơn một tiếng.
Mọi  còn  kịp khuyên Triệu Hi Hằng,  con mèo  cào , tay Triệu Hi Hằng liền  thò đến  cằm con mèo con, mèo con nhe răng, trừng nàng, nhưng móng vuốt  thờ ơ, chỉ là cúi đầu dùng răng cắn nàng.
Răng nanh mèo con nhòn nhọn, nếu thật  cắn  cũng sẽ đau, nhưng ngón tay Triệu Hi Hằng chỉ tê tê dại dại,  thể thấy nó chỉ là dùng răng nanh cọ cọ ngón tay mà thôi.
Ui cha, nàng còn tưởng rằng  lợi hại nha, chính là một con hổ giấy  phô trương thanh thế, chỉ  hù dọa .
Mèo con hung hung dựng lông, giơ móng vuốt.
Triệu Hi Hằng kéo nó qua, "Tiểu gia hỏa, ngươi thật là dọa  a,  thật sợ a ~" nếu như nó  l**m tay nàng, còn   thể lừa  nha.
Mèo con ngẩng đầu lên, "Méo ~" một tiếng kêu hung hăng với nàng, nó  cái gì Triệu Hi Hằng cũng   hiểu.
Triệu Hi Hằng chỉ cảm thấy nó đáng yêu, hung hăng xoa xoa một phen.
"Miêu ~" nó tiếp tục hung, Triệu Hi Hằng tiếp tục xoa, mèo con cũng chỉ kêu chứ  giơ móng vuốt lên.
Bộ dáng  của nó  Triệu Hi Hằng thình lình nhớ tới lão cẩu Vệ Lễ , cũng là cái hổ giấy,  một bộ sét đánh  đổ mưa.