Từ trong đó  toát  một thanh âm  hài hòa, "Điều thứ tám của quân lệnh: Chủ soái triệu lệnh,   theo, lập tức trảm quyết."
Mọi   đầu trừng ,   vẫn ương ngạnh đáp, "Vốn dĩ là bọn họ vi phạm quân lệnh."
"Ngươi chỉ là một tên Bách hộ nho nhỏ, chỗ  là nơi ngươi  thể xen mồm ? Cũng   xem  bao nhiêu cân lượng mà vênh váo!"
Vệ Lễ kiên nhẫn  bọn  ầm ĩ xong, nhấc chân đạp ngã một  đang   mặt, gót sắt phòng trượt gắn  giày cày lên  mặt  nọ, thập chí còn lướt lên lướt xuống, đạp đến m.á.u thịt mơ hồ,  đau đớn rú lên âm thanh đinh tai nhức óc.
"Có ý kiến hoặc là đề suất, đánh thắng  liền  lời ngươi, còn ,  phục thì cứ nghẹn ."
Cổ họng của  mấy hôm nay  , giọng  thô khàn đến cực điểm, lúc  chuyện đặc biệt thâm trầm lúc,   tai như là dùng miếng thiết cắt  tim, miễn bàn     bao nhiêu  thoải mái.
Mọi  hai mắt  , rục rịch.
"Đừng chậm trễ thời gian của ." Hắn nâng một ngón tay lên chỉ vị tướng Bách hộ mới cứng cổ cãi ban nãy, "Lát nữa dẫn  cùng   Cao Lệ,  thấy ngựa trong quân doanh   cường tráng lắm, qua đó cắt chút cỏ khô về."
Thái độ  cuồng ngạo như thế càng khơi dậy bất mãn của một  tướng lĩnh, cũng  khách khí hướng Vệ Lễ ôm tay, "Vậy chúng  đây liền  khách khí."
Vệ Lễ gật gật đầu,   ngoài, lập tức  diễn binh tràng.
Không  ai truyền  tin tức, bọn họ đến thì chung quanh diễn binh trường  vây đầy , Vệ Lễ   rõ ràng, những   hơn phân nửa là đến xem trò  của ,    võ trường  hung hăng đánh một trận như thế nào,  đó xám xịt  nâng về phủ, từ đây  bao giờ dám la hét với bọn họ nữa.
"Cùng lên ." Vệ Lễ đưa mắt  sắc trời,  sắp đến giờ Thìn, cứ chậm trễ nữa thì  chừng ảnh hưởng  về nhà ăn cơm chiều.
Từ khi  bắt đầu hiểu chuyện,  chỉ  đến cái căn phòng tối đen như mực, một ngày chỉ  một bữa cơm. Lớn lên một ít,  từ trong căn phòng đó  đuổi tới trong hang đá,  bạn với chó hoang, chỗ đó cũng  một   giống như , cùng  và cả chó hoang giành đồ ăn, thắng  ăn, thua thì chịu đói. Nếu như thua, ngày hôm  sẽ  còn khí lực, cũng chính là tiếp tục  giành  đồ ăn, cứ tuần  ác tính như , sẽ đói chết,  đó   và chó chia  ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-81-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Bởi  cho tới bây giờ, mỗi một    c.h.é.m giết, đều sẽ lấy  cái sức mạnh liều mạng , giống như  chỉ  giờ phút  để sống, cho nên cái gì cũng  để ý, giống như một con ch.ó điên.
Đại khái bởi vì luôn luôn  thương, cho nên  thể tự động tạo thành một cơ chế ứng phó riêng, năng lực tự lành  kinh , như là mãnh thú trời sinh thích hợp với chiến tranh g.i.ế.c chóc, l**m l**m miệng vết thương xong cũng  thể tiếp tục cắn c.h.ế.t một đám .
Trần phó tướng  bên , cầm sổ ghi chép ghi     đánh rụng xuống .
Một , hai , ba ... Mười... Hai mươi...
Trong    vây xem, càng ngày càng  nhiều  đầy mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, đôi mắt tỏa sáng.
Mãi đến khi cuối cùng còn  một ,   bỏ vũ khí trong tay xuống, hai tay giơ lên tỏ vẻ đầu hàng. Vệ Lễ dùng mu bàn tay lau m.á.u tươi  thuộc về   mặt, chỗ nhọn  cằm mồ hôi nhỏ giọt, tóc mai đều ướt mồ hôi, trong đồng tử đen nhánh lộ  độc ác, tròng trắng mắt  hiện lên màu đỏ như máu, xem   g.i.ế.c  điên ,  khi kiệt lực khống chế  chính , đá   xuống đài.
Những tướng quân , Thiên hộ, Bách Hộ đều là những  giỏi quyền cước nhất trong  một đám  mỗi năm chọn  một ,  chống    một  Vệ Lễ hung mãnh.
"Còn nữa ?" Thắt lưng  dựng   thẳng tắp, một đôi mắt phượng hẹp dài   rũ xuống, che khuất từng mảng đỏ tơ m.á.u đỏ, nhạt giọng hỏi.
Toàn võ trường nhất thời an tĩnh đến kim rơi  thể  tiếng,  đó bộc phát lên từng tràn hoan hô mãnh liệt.
Bọn họ khác với dân chúng. Dân chúng , là một chủ nhân của châu nhân từ khoan hậu  thể cho bọn họ cuộc sống yên ; mà đối với những nam nhi nhiệt quyết trong quân, bọn họ  quân trường là  bảo vệ quốc gia, mở rộng biên giới lãnh thổ, là vì kiến công lập nghiệp. Bọn họ , là vị chủ soái  thể lực siêu phàm,  thể dẫn bọn  nhiệt huyết c.h.é.m giết, hơn nữa còn bách chiến bách thắng.
Vệ Lễ  thể đem tất cả nhân tài kiệt xuất trong quân nhân đánh bại hết,  gián tiếp cho thấy,  chính là loại   thực lực .
Lông dê  thể nhổ mãi một  một chỗ, Vệ Lễ     Bình Nhưỡng, mà là  quận Nhạc Túng, đế chỗ đám Cao Lệ đống quân mà cướp bóc lương thảo  còn cái gì,  đó cực kỳ kiêu ngạo  một phong thư cho Cao Lệ vương của  .