Vệ Lễ trừng nàng, bóp chặt cằm của nàng một phen, "Triệu Hi Hằng, chơi   thú vị ?"
Triệu Hi Hằng thoáng nghiêng đầu, cái gì gọi là chơi ? Hắn nửa đêm nửa hôm  đoán mò cái gì?
Sách, nam nhân, thật khó hiểu.
Triệu Hi Hằng chớp chớp đôi mắt, tuy rằng   chuyện, nhưng ý tứ trong ánh mắt rõ ràng đang khiển trách Vệ Lễ cố tình gây sự, nàng nhẹ nhàng ưm một tiếng, "Đau quá."
Sau đó lắc lắc mấy lá bài trong tay, "Ta vốn dĩ chỉ  đánh bài với chủ công thôi mà."
Vệ Lễ  mạnh mẽ bấm mặt nàng một cái,  đó  lên  giường, đoạt bài trong tay nàng  đây, "Chơi cái gì?"
"Ngươi thua đừng  ,   cũng sẽ  nhường ngươi."
"Không , khẳng định  ." Triệu Hi Hằng vỗ n.g.ự.c cam đoan.
Nàng vỗ xong giật , thật phẳng! Nàng thật sự nhỏ như thế ? Lại  sờ thêm hai cái, nhưng ngại Vệ Lễ cũng đang ở chỗ , loại động tác  cũng thật sự chướng tai gai mắt, vì thế chỉ  thể bỏ ý nghĩ  .
Dù  tuổi nàng vẫn còn nhỏ, khẳng định sẽ lớn lên!
"Chiếu theo luật chơi của Tấn Dương chúng , nếu như  thắng, ngươi  đáp ứng cho  cái thứ gì đó!" Triệu Hi Hằng  chồm hỗm  giường, bắt đầu  quy tắc cho Vệ Lễ.
Ai thua ai thắng còn    nha.
Bởi vì Triệu Hi Hằng sợ lạnh, cho nên trong phòng lửa đốt  đủ, ít nhất là  Vệ Lễ cảm thấy quá mức khô nóng, nóng đến trán  đều chảy  một mạt mồ hôi mỏng.
Hắn theo bản năng kéo kéo cổ áo, để cho  mát hơn chút, nhưng đối diện với cặp mắt của Triệu Hi Hằng, bỗng nhiên  kéo cổ áo chặt ,  sờ sờ da  gáy,  chỗ đang rợn da gà lên,  thể là do  khí đang quá nóng, nên tay  chạm  thôi cũng thấy khó chịu.
Vệ Lễ nhanh chóng thu tay,  đó khép bài .
"Ngươi  thứ gì? Muốn thứ gì mà  dùng phương pháp thế  để ?" Vừa hỏi,   bắt đầu xào bài.
"Thì, lúc ban ngày, cái tráp mà ngươi lấy tới đó, nếu như  thắng, ngươi  đem nó và thư trong đó cho ." Triệu Hi Hằng nhăn nhăn nhó nhó, "Dù  nhàn rỗi cũng đang nhàn rỗi, ngủ   thì cũng  tìm ít chuyện ."
Nàng cảm giác  và một tên tiểu tử còn trẻ như Vệ Lễ đêm khuya ở chung một phòng quá mức nguy hiểm. Ấm no sinh d*m d*c, ma ma của nàng    , nam nhân  đáng tin cậy, nàng cảm thấy  đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-76-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Hôm nay hai  đều dậy  sớm, chiếu theo tinh thần sức lực của con cú Vệ Lễ , chỉ sợ trong một chốc sẽ  ngủ , dù  nàng cũng  tìm ít chuyện  hao mòn tinh lực của . Nàng mơ hồ cảm thấy,   Vệ Lễ hiện tại đều tràn ngập hai chữ "Nguy hiểm".
Ánh mắt Vệ Lễ  nàng giống như một con thú nhỏ mới  khỏi chuồng  thấy thịt non , đáy mắt cũng  phát sáng.
Triệu Hi Hằng tiện tay lấy  một lá bài, "Đoán  lẻ  là  chẵn."
Nếu như Vệ Lễ đoán trúng, thì   bài , còn nếu Vệ Lễ đoán sai, thì chính là Triệu Hi Hằng  bài .
"Lẻ."
Triệu Hi Hằng lật lá bài , là một lá "Tứ", nàng cao hứng lên, "Chủ công,  nhường ,   bài  đây."
Mặt Vệ Lễ gợn sóng  kinh gật đầu, thậm chí mang theo chút ý   dễ phát giác, "Ừ,  ngươi   ."
Triệu Hi Hằng kéo cái bàn nhỏ giữa hai  ,  xào bài  một .
Hành vi  rõ ràng là  tin mới   Vệ Lễ xào bài công chính.
Đầu tiên, Triệu Hi Hằng  bài là một lá  chữ  nhỏ nhất, Vệ Lễ đuổi kịp theo , hai  ngươi đến  , coi như vui vẻ.
Vệ Lễ phát hiện Triệu Hi Hằng chơi bài cũng  tồi, thuận miệng hỏi câu, "Ai dạy ngươi? Trong cung còn  dạy thứ  chính thống như thế  ?"
Bài lá  tuy rằng lưu truyền rộng rãi khắp nơi, nhưng luôn luôn là lưu truyền ngầm,   ai  thể cầm bài thả  mặt bàn giữa thanh thiên bạch nhật cả.
Triệu Hi Hằng là công chúa Đại Chu, thứ  chắc hẳn   ai  dạy nàng.
"A gia ." Triệu Hi Hằng thản nhiên ,  tiện tay  một lá bài.
Triệu Tinh Liệt đúng là chay mặn  kiêng kị, lên  thì cao nhã như mây trôi nước lượn, xuống  thì đá gà, đá dế đầu đường phố phường gì cũng  lướt qua, khi Triệu Hi Hằng còn nhỏ  ít    dạy theo mà "Mê  mất cả ý chí".
Dùng lời  mà , cái  gọi là vui cùng dân chúng.
Khoé mắt Vệ Lễ kéo lên, trầm mặc một hồi, ném  một lá bài, "Nhạc phụ thật là uyên bác, nhận thức rộng rãi."
Hắn nâng má nghĩ, phụ  của Triệu Hi Hằng đến cùng là nhân vật thần kỳ gì ,  chỉ  thể trị quốc an bang, lên  chiến trường xuống  triều đình,  thư nhão nhẹt cho thê tử còn  tính, còn  thể dạy nữ nhi đánh bài,   cầm kỳ thư họa cũng là  thứ tinh thông, thậm chí còn   thi tập (tập thơ)  các văn nhân vô cùng tâm đắc, chọn để dắt lưng quần.