Thị nữ mang theo đèn lồng,    ngoài tìm Vệ Lễ,  Triệu Hi Hằng gọi .
"Ngươi mặc thêm nhiều một chút, bên ngoài lạnh lẽo lắm, tìm  thấy thì cứ trở về."
Mùa đông Bình Châu thật sự  cho   hoảng sợ, nàng  bao giờ  ở bên ngoài cảm thụ một chút xíu nào, suy bụng   bụng , Triệu Hi Hằng liền bảo   lấy cho thị nữ thêm xiêm y.
Bước chân thị nữ cứng đờ, trong hốc mắt  chút ướt át, nàng  vội vàng lau lau mắt, cúi đầu  .
Gió lạnh xào xạc, từ mặt đất cuộn lên tuyết to như hạt muối, bám   mặt  thật đau nhức,  cho    kịp thở, hít thở  thông. Đứng trong  gian trời đất bao la, con  liền lộ  hèn mọn nhỏ yếu như thế.
Ngựa hí vang, nghiêng đầu né phong sương, Vệ Lễ buộc nó kỹ .
Thị nữ của Triệu Hi Hằng hỏi thăm thì  Vệ Lễ ban chiều  phủ,  mắt    về   về, vì thế  sẵn ở cửa hành cung chờ , thấy Vệ Lễ  thẳng về nơi , nên  nghênh đón, "Phu nhân hỏi chủ công  ăn ở bên ngoài ? Nếu như  ăn, thì mời ngài qua cùng ăn."
Vệ Lễ   chuyện, cất bước  về phía .
Thị nữ chạy chậm theo thắp đèn lồng cho ,   gió thổi quật  đuổi  kịp.
Mây thị vệ trong coi cửa cũng  gió lạnh thổi đến đung đưa trái , thậm chí  úp mặt xuống, như chim cút mà tạm tránh gió ở cửa  .
Vệ Lễ  mím môi, tiến lên đá  chân hai  bọn họ, "Đổi  đến gác."
Lỡ khi nào Triệu Hi Hằng  chạy , thấy mấy  ' gỗ hơn  nước sơn' như  ngăn cản nàng, phỏng chừng trong lòng  đến điên, thuận tiện châm chọc Vệ Lễ  nghèo kiết hủ lậu, đem mấy tên binh liệt dưa vẹo táo lệch đến gác.
Chỉ nghĩ một chút đến cảnh tượng như , Vệ Lễ cảm thấy mặt đau rát, như  ai tát một bạt tay.
Theo lời  bóng gió của phó tướng,    yêu thích.
Hắn dù  cũng  chọn thời điểm  quân doanh một chuyến, miễn cho lúc nào cũng lông bông thế , để Triệu Hi Hằng  .
Vệ Lễ lạnh mặt  cửa, bước qua ngoại đường, đến sảnh đường dùng bữa, mang theo  lạnh hiu quạnh của bên ngoài.Triệu Hi Hằng run run một chút.
Trước mặt  thả một đống kẹo đường, "Thuận tay mua, khó ăn, cho ngươi."
Sau khi  xong Vệ Lễ liền  rửa tay.
"Ngươi ăn cơm ?" Triệu Hi Hằng  bóng lưng  truy vấn.
Hắn   lời nào, đó chính là  ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-74-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Triệu Hi Hằng mở  lớp giấy dầu, phát hiện là đồ chơi  bằng đường, nặn thành hình dáng hoa Sơn Chi,  liền thấy cực kỳ tinh xảo. Một cái hai cái ba bốn cái đều là hoa Sơn Chi.
 nàng chờ nãy giờ   chút đói bụng, cũng  để ý tới thưởng thức, chọn một cây cảm thấy  nhất trong đó cắn một cái.
! Đâu  khó ăn!
Ngọt ngon ghê, bên trong còn giống như  trộn mật ong, mang theo mùi thơm hoa cỏ.
Nếu Vệ Lễ  trở về, bọn thị nữ liền bỏ nguyên liệu nấu ăn từng cái , phát  tiếng vang xèo xèo xẹt xẹt.
Đồ chơi  bằng đường   vẻ  tan, Triệu Hi Hằng  ăn thêm mấy cái. truyện đam mỹ
Khi Vệ Lễ lau khô tay trở , năm cây kẹo đường giờ chỉ còn  một cây  tay Triệu Hi Hằng.
Cảm xúc mới  trầm thấp của  bỗng nhiên  hơn nhiều, búng lên trán Triệu Hi Hằng một cái  lủng xuống, "Ngày mai ngươi sẽ sâu răng."
Triệu Hi Hằng méo miệng một cái, đem cây kẹo đường cuối cùng giao cho thị nữ, bảo nàng  thả ở nên ngoài cho lạnh.
Hai  trầm mặc   gì, chỉ còn  tiếng lửa trong chậu than cháy tí tách.
"Chủ công  chỗ nào chơi? Chơi vui ?" Triệu Hi Hằng uống một ngụm rượu gạo, chua chua ngọt ngọt mang theo mùi gạo thơm, cực kỳ vui sướng, trong khi chờ đồ ăn nướng chín liền  chuyện với .
Không khí ngưng trệ  nàng mười phần khó chịu.
"Đi  đường, chơi vui,   nhiều,  náo nhiệt." Vệ Lễ cố ý chọc thèm nàng, "Còn   nhiều ăn, đặc sản Bình Châu."
"Thật !" Đôi mắt Triệu Hi Hằng sáng ngời trong suốt.
Vệ Lễ  miêu tả vài câu, chờ Triệu Hi Hằng ngứa ngáy khó nhịn,    chơi,   c.h.é.m đinh chặt sắt bác bỏ, bắt nàng ở trong phòng, một bước cũng  cho bước  ngoài, chắc hẳn nàng sẽ cực kỳ căm tức khổ sở,   chừng còn  luôn. Nếu thật sự   ,   chừng còn    thỉnh cầu , nước mắt rưng rưng.
Vui vẻ của chuyện cầm tù nàng, đại khái là ở chỗ .
Hắn cong môi, nếm một ngụm rượu gạo, thật ấm, kỳ thật rượu gạo vẫn nên uống lạnh mới ngon.
 đợi một lúc lâu, Triệu Hi Hằng cũng  tiếp tục  chuyện, mà thấy thịt bò trong chậu than  chín, cao hứng phấn chấn lấy đũa kẹp , Vệ Lễ một nửa, nàng một nửa.
Bình Châu  trời  lạnh, ai    ngoài cho  lạnh như chó chứ? Nàng thề, cái mùa đông  nàng sẽ  bước  khỏi cửa phòng nửa bước, lão cẩu Vệ Lễ đừng nghĩ lôi kéo nàng  ngoài chịu lạnh.