Lời  cơ hồ là chỉ  mặt Vệ Lễ     ưa chuộng, chiếu theo bản tính tự trọng  cao của Vệ Lễ, hơn phân nửa là  sẽ tức giận.
Quả nhiên, Vệ Lễ thuận tay chộp lấy roi ngựa bên cạnh, cơ hồ sắp vụt   mặt phó tướng, nhưng nửa khắc cuối cùng  đột nhiên thu tay .
"Cút ." Tay cầm roi ngựa của Vệ Lễ giật giật, khó chịu đuổi .
Phó tướng  trời đông giá rét,    một  mồ hôi lạnh.
Hắn   lời  , cơ hồ  nghĩ  thể bình yên  ngoài  tay Vệ Lễ. Thậm chí  quyết định xong, nếu như Vệ Lễ    khuyên bảo can gián,  sẽ  đầu nhập   khác cho xong, hiện giờ Đại Chu loạn lạc, Vệ Lễ    gì nữa, chỉ sợ  di theo Vệ Lễ, cũng chỉ  một con đường chết.
May mà Vệ Lễ  gia thất, cuối cùng còn  chút  giống như .
Trần Nhược Giang sờ sờ gáy , nghĩ thầm    chăng cũng nên cưới một tức phụ.
Vệ Lễ nhàn nhã đến mức  giống một bá chủ Bình Châu, vạn sự đều mặc kệ,  thậm chí dắt ngựa,  ngoài  dạo một vòng.
Tiếng  của Vệ Lễ bay khắp nơi, nhưng  chân chính từng gặp bản   ở Bất Hàm  ngược  cũng   mấy ai, cho nên lúc  dẫn ngựa  ở bên ngoài,   chỉ nghĩ  là con cháu phú gia nào đó thôi.
Canh giờ cũng  muộn, trời  chập tối,    đường cũng  nhiều, vô cùng náo nhiệt, nhưng so với quá khứ  kém xa, ít nhất hiện tại  mặt ai cũng thu  ý , sợ rước lấy mầm tai vạ.
Bày quán  chỉ  nam tử, còn  nữ tử. Bình Châu  khác nghiệt về chuyện phân biệt nam tôn nữ ti,   ý nghĩ nữ tử thì  thể xuất đầu lộ diện. Nếu như nữ tử  thể dựa  bản lĩnh của  kiếm  tiền, thì ngược   là chuyện vinh quang,  khác chỉ  khen nàng  năng lực.
Nữ tử Bình Châu luôn luôn càng mạnh mẽ thì càng   thích.
Bên đường đang  nặn đồ chơi  bằng đường.
Mấy đứa nhóc tiểu đậu đinh vây quanh,  đứa mới cao đến cẳng chân ,  đồ chơi  bằng đường thèm nhỏ dãi.
Mấy phụ nhân xách giỏ rau  đây,  đánh m.ô.n.g hài tử, mắng bọn nó  ngoan ngoãn mà chạy loạn,   bỏ tiền mua đồ chơi  bằng đường cho bọn nó,  mấy hài tử  đánh cũng vui vẻ.
Vệ Lễ lòng  hiểm độc, trời sinh   thấy ai vui vẻ; vì thế tiến lên, rút  từ bên hông một thỏi bạc lớn bằng cỡ ngón út, ném ở  quầy, "Ta mua hết."
Mấy hài tử sửng sốt,  đó ý thức     đường ăn,  đến nước mắt một bên nước mũi một phen,  bao nhiêu thê thảm  bấy nhiêu thê thảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-72-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Vừa thấy Vệ Lễ ăn mặc một  như mạ vàng, liền  là   dễ chọc, nhiều một chuyện  bằng bớt một chuyện, mấy phụ nhân vội vàng ôm hài tử  thét bỏ .
Vệ Lễ tiện tay cầm lấy một cây đang cắm  bó cỏ khô, cắn một cái liền phun , ngọt c.h.ế.t .
Hắn lăn qua lộn   , nghĩ thầm, khi còn nhỏ đều  thấy thì hiếm quý cái của , hoá  cũng chả  gì đặc biệt, chỉ  thế mà thôi.
Đồ chơi  bằng đường là như , Vệ Lễ thình lình  nhớ tới Triệu Hi Hằng.
Triệu Hi Hằng thì ? Nàng đại khái cũng   gì khác với cái đồ chơi  bằng đường  , chiếm  cũng  quá ly kỳ, dựa  cái gì đáng giá để  lo  lo ? Nàng  c.h.ế.t  , mắc mớ gì tới  nhỉ?
Vệ Lễ ngậm cây kẹo đường, hai tay giao , sờ sờ đầu thản nhiên .
Hắn cảm thấy nên  thế nào thì cứ  thế  . Có   ưa chuộng   thì  cái gì , c.h.ế.t thì chết, sống thì sống,   thể sống đến bây giờ đều  là ông trời rộng lượng một phen, cho  lọt chút thọ mệnh .
Đợi đến khi thật sự đến ngày đó,  b*p ch*t Triệu Hi Hằng ,  đó  tự vận, c.h.ế.t cũng  kéo theo nàng.
Vệ Lễ   vài bước, bỗng nhiên lùi trở về, "Kẹo đường đều gói  ."
Người bán hàng rong còn tưởng rằng Vệ Lễ bỏ hết mấy thứ còn  chứ. Hắn vội vàng cầm lấy công cụ,  tiếp cho Vệ Lễ, bây giờ trời sắp tối ,  cũng nên dọn sạp, nguyên liệu dư  chỉ đủ  năm sáu cây.
Hắn hỏi, "Lang quân,  hình dáng gì?"
Vệ Lễ  kiên nhẫn, "Tùy tiện."
Chủ quán cúi đầu  , bắt đầu  tán gẫu với , "Mùi hoa Sơn Chi   công tử đây thơm nức a."
Người Bình Châu nhiệt tình  khách khí,  thiện tự do. Đại khái là do đặc điểm của địa phương,  ở đây  cũng nhiều,  ngại ngùng gì cả, bắt  cơ hội sẽ  tìm  lải nhải hai câu.
Mặt Vệ Lễ thoạt xanh, tiếp theo đỏ ửng.
Hắn cũng   kiểu công tử ẻo lả mà  vẩy hương chi chít  ,  cũng là mới    gần Triệu Hi Hằng quá, nên mới lây dính mùi hương   nàng.