Đừng kiêu ngạo, cần ngừng cố gắng!
Nàng xem như phát hiện, mặc kệ trong lòng Vệ Lễ mặc kệ nghĩ cái gì, miệng của đều cứng như vịt c.h.ế.t , vĩnh viễn sẽ chuyện đàng hoàng . mà cũng cần ngọt, bình thường bớt đ.â.m chọt nàng vài câu là .
Làm nhiều, ít.
Không bao lâu, kiệu liễn dừng , Triệu Hi Hằng vén màn lên xem, chung quanh tất cả đều là tuyết trắng xoá, bao phủ ở phía một cánh cửa đại môn tinh xảo.
Cách đó xa, hình dáng Trường Bạch sơn rõ ràng thể thấy , tuyết đọng phủ cả ngọn núi, m.ô.n.g lung trong mây mù lộ một đoạn đỉnh núi trắng toát. Đây giống như những ngọn núi ở Tấn Dương, nó là một vẻ chấn động yên tĩnh lôi cuốn, một vòng một vòng lòng gợn sóng. Nghe Trường Bạch sơn hồ Thiên Trì, trong hồ Thiên Trì thủy quái, nàng bao giờ gặp.
Vệ Lễ xoay , thấy nàng đến thất thần, liền với nàng, "Vào mùa xuân, tuyết sẽ bắt đầu tan từ chân núi, ngọn núi chia thành hai đoạn, một đoạn bắt đầu sống , một đoạn vẫn là tuyết trắng xóa, đôi khi tháng sáu mà đỉnh núi vẫn còn tuyết rơi."
Triệu Hi Hằng khó thể tưởng tượng, tháng sáu tuyết bay, đó là cảnh tượng Đậu Nga oan mới xuất hiện.
Quê của nàng Tấn Dương, là bốn mùa như xuân, mùa đông cũng chỉ lạnh hơn một chút thôi.
Người do Phó tướng an bài hiển nhiên cũng sợ Vệ Lễ, thấy đều cúi đầu, run rẩy gọi một câu "Chủ công."
Vệ Lễ cũng để ý mấy cái , càng nhiều sợ , chút cảm xúc hèn mọn bí ẩn trong lòng liền sẽ an ủi.
Đoàn ngang qua hồ hoa sen, lá sen khô héo, mặt hồ phủ một tầng tuyết, lá sen cong xuống, Triệu Hi Hằng nhiều thêm chút.
Cái hồ hoa sen lớn như , sang năm lúc nở hoa hẳn là sẽ .
Vệ Lễ thấy ánh mắt nàng, vì thế dừng , giơ giơ cằm lên, "Nhìn nhiều một chút , cơ hội ."
Sau khi nhốt Triệu Hi Hằng , phỏng chừng nàng cũng sẽ cơ hội nào thể cửa nửa bước.
Năm , nơi hoa sen nở , thật đáng tiếc, nàng sẽ thấy .
Triệu Hi Hằng đầu, dùng ánh mắt tán đồng , ngươi định lấp hồ sen để vườn ?
Tiểu tử, ngươi như tiền đồ, củ sen cũng thể ăn mà, hạt sen cũng thể ăn , nhất định một hai trồng cải trắng.
Nàng dùng ngữ khí thương lượng , "Ta cảm thấy hoa sen cũng khá , ngươi suy xét chút ?"
"Ta cho dù suy xét 800 nữa ngươi cũng đừng hòng thấy ." Vệ Lễ để một câu, xong cũng cùng nàng cãi cọ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-66-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Triệu Hi Hằng lắc đầu, tiếc hận mà cái hồ hoa sen thêm mấy .
Vệ Lễ đúng là tiền đồ.
đây là nhà của mà, trồng cái gì thì trồng cái đó, nàng xen quá nhiều dễ đánh lắm.
Triệu Hi Hằng đưa một tiểu viện kim bích huy hoàng.
Thật sự là kim bích huy hoàng.
Dùng vàng để trang trí, bạch ngọc để trải đường.
Quả thật quê mùa như cái hoa mẫu đơn mà tổ mẫu nàng thêu.
Tuy rằng phú quý, nhưng vẫn lấn át quê mùa.
Tổng kết tới , phú quý quê mùa.
Nàng nghĩ thầm bên trong lẽ sẽ đỡ hơn một chút, kết quả vẫn nghĩ sai , phú quý nhất, chỉ phú quý hơn.
Nhìn qua một cái chính là giá cắm đến bằng vàng rực rỡ lấp lánh ánh mặt trời, nếu trộm đạo đây, chỉ cần khiêng mỗi cái giá cắm nến thì đời phỏng chừng đều áo cơm vô ưu.
Triệu Hi Hằng nhăn mặt, chuyển ánh mắt đến nơi khác, giường nệm nạm vàng, bình hoa nạm vàng, gạch cũng nạm vàng, khung cửa sổ cũng nạm vàng....
Còn ở mặt nàng,Vệ Lễ... cũng nạm vàng.
Nàng mới phát hiện cái ngọc quan đầu của Vệ Lễ cũng là bằng vàng, khoá áo choàng cũng bằng vàng, ánh vàng rực rỡ của cả một phòng càng tăng thêm sáng chói, liền chính là chủ nhân của cái nhà .Quả nhiên là chỉ cần mặt , cho dù đầu đội gạch vàng cũng chỉ sẽ thêm rạng rỡ chứ giống một tên tài chủ quê mùa.
Khí chất Vệ Lễ thảo hỉ, thanh âm thảo hỉ, lúc nào cũng cảm thấy rét mà run, nhưng kỹ mặt mà , là xinh , xinh đến gần như yêu dị.
Tóc mái đen tuyền cùng với con ngươi cũng đen nhánh, phù hợp.
"Đẹp ." Vệ Lễ áp ý nơi khoé miệng xuống, kiệt lực giả vờ bình tĩnh, chờ Triệu Hi Hằng khen .
Triệu Hi Hằng bỗng nhiên nhớ tới đêm qua, khi vuốt vuốt cái giá cắm nến bằng vàng chuyện với nàng, "Sau cũng sẽ cho ngươi một cái phòng như ?"
Liên hệ với trang hoàng phú quý ở hiện tại, nàng mới Vệ Lễ thật đúng nam tử là , thì .