Đốt ngón tay lớn, ngón tay cũng dài, nhưng khớp xương thô to, ngón tay cũng cong, thẳng tắp thon dài, trong lòng bàn tay chỗ nào cũng là vết chai đều, cực kỳ hợp với gương mặt xinh tối tăm của .
Ánh mắt Triệu Hi Hằng dừng lâu một chút, chợt cảm thấy cứ chằm chằm khuyết điểm thật sự lễ phép, vì thế dời ánh mắt .
Vệ Lễ cũng nhận thấy ánh mắt Triệu Hi Hằng dừng ở tay chút lâu, theo bản năng rụt tay về, ánh mắt rũ xuống, ánh mắt chạm đôi tay của Triệu Hi Hằng.
Trắng nõn thon dài như chạm ngọc, mười ngón tay nhỏ dài, đầu ngón tay đều mang màu hồng phấn xinh , móng tay dài một chút, chăm sóc tỉ mỉ mượt mà, dài cũng ngắn, càng cho ngón tay thon dài mềm mại, nếu nắm lấy, đại khái thể bao bọc hết trong lòng bàn tay .
Tóm , chính là thập phần xinh , liền là tiểu cô nương sống trong nhung lụa.
Thoạt cắn một ngụm nếm thử xem tư vị thế nào.
Không chút nào giống như .
Bụng Triệu Hi Hằng lộc cộc kêu một tiếng, thanh âm lớn, nhưng nàng đỏ ửng từ cổ lên đến lỗ tai, nàng nhu nhược nhấc tay, "Ăn cơm , đói quá a chủ công."
Từ buổi sáng hôm qua nàng còn ăn một bữa chỉnh, đến tận bây giờ cũng ăn cơm, lão cẩu Vệ Lễ bản đói bụng cũng thèm cho nàng ăn.
Nếu nàng nhắc tới, Vệ Lễ cũng nhớ hai cả một ngày ăn gì, l**m l**m đôi môi khô, ngữ khí cứng đờ, "Ngươi thật phiền toái." Nói xong dời ánh mắt khỏi bàn tay nàng, đẩy cửa ngoài.
Trước đây, ăn, mặc, ở, đều là Trần Nhược Giang phụ trách.
Trần Nhược Giang phó tướng, chỉ theo Vệ Lễ bôn ba đây đó, mà còn giống như bà v.ú già theo lo cho ăn, mặc, ở, . hiện tại phó tướng đuổi , ăn cái gì thì dựa chính .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-63-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Vệ Lễ , Triệu Hi Hằng theo bóng dáng đá một chân, dùng khẩu hình mắng một câu lão cẩu. Làm như nàng bằng sắt ? Muốn ăn cơm cũng nàng phiền toái? Ai giống như , loại nên chúc vĩnh viễn tức phụ liền bỏ chạy! Cưới một . chạy một !
Triệu Hi Hằng mắng đủ , đó ôm vai bên ghế cạnh bếp lò, đói đến đầu óc và dày co rút , đây đúng là tư vị đến giờ trải qua.
Nàng bắt đầu nghĩ về mười năm lăm ngắn ngủi của chính . Chín năm đầu, phong cảnh vô hạn, vạn thiên sủng ái, sáu năm kế, năm càng tồi tệ hơn năm . khi còn ở trong cung, gì thì ăn, mặc, ở, vẫn đầy đủ hết; từ khi tới Bình Châu, theo Vệ Lễ, rõ ràng tiền, nhưng nàng vẫn là ăn bữa nay lo bữa mai, ăn đói mặc rách thứ đều đầy đủ hết.
Cũng ngày tháng thế sẽ tiếp diễn đến bao giờ.
Triệu Hi Hằng càng nghĩ càng nghẹn khuất, nàng mấy năm nay còn tính là co dãn , nhưng co duỗi riết sắp thành con rùa luôn .
Đường đường là một công chúa, rốt cuộc như thế nào sống thành như ?
Nếu như a gia nàng còn sống thì , nàng tất nhiên sẽ là hạnh phúc nhất trong bộ Đại Chu, theo như quỹ đạo vốn , cho dù nàng gả thấp đến Tạ gia, cùng vị lang quân Tạ Thành Úc mà a gia chọn lựa kỹ càng cho nàng thành hôn, cho dù giữa hai tình cảm gì, nàng cũng sẽ chịu khổ, Tạ gia cũng sẽ đối xử với nàng.
Than ở trong bếp lò cũng nhiều, ban nãy Trần Nhược Nam kịp thêm than Vệ Lễ tiến ngắt ngang, mắt giờ chỉ còn một ngọn lửa run run rẩy rẩy, thoạt lung lay tràn ngập nguy cơ sắp đổ.
Triệu Hi Hằng cảm thấy tự oán tự ngải mãi thì cũng gì dùng, ngoại trừ phiền não thêm thì cũng thu hoạch gì khác, vì thế dụi dụi mắt lên. Sợ lửa than tắt, cho trong phòng nữa rơi rét lạnh, vì thế cầm lấy cặp gắp than, thêm than bếp lò.
Nàng còn đang nghiên cứu nên nhét mấy cục than đá chỗ nào mới tổn thương đến ngọn lửa mong manh , ngược còn cho nó bốc cháy lên, thì Vệ Lễ đẩy cửa trở về, vặn thấy nàng ở nghiên cứu bếp lò, tim đập lỡ một nhịp. Hắn ba bước lên , đoạt cặp gắp than từ trong tay nàng, trách mắng, "Ai bảo ngươi ? Bùng lên bỏng mặt ngươi xem ngươi ?"
Cái trứng nhỏ ngu xuẩn , bảo nàng tắt cái bếp lò thôi mà trực tiếp dùng nước tưới lên, thể thấy nàng cũng chả hiểu những việc bao nhiêu..
Bếp lò Hỏa Kinh lửa hỗn, chỉ cần bỏ than đá mà nó thể nhảy lên cao, nàng nhát gan tay chân vụng về, dễ dàng bỏng m .