Vệ Lễ    trung tối tăm mà trợn trắng mắt, tay nắm chặt thành quyền,  thả   nắm , cuối cùng  dậy, hung tợn  Triệu Hi Hằng, kéo kéo khép cổ áo , che mấy hình xăm đen ở bên trong.
Triệu Hi Hằng  gì còn  thể nhận thấy  Vệ Lễ như thế nào, vẫn tiếp tục rướn về phía bên cạnh .
Vệ Lễ bọc nàng  trong chăn đệm của chính nàng, tiện đà cúi đầu đánh giá nàng. Chóp mũi tinh xảo hếch lên, lông mi  mềm   dài, môi đỏ hồng,  lẽ là do mấy ngày nay ăn uống nhiều, hai má hình như  thêm chút thịt,  còn mảnh khảnh như ban đầu, thoạt  giống một cái bánh dày mềm mềm mịn mịn. Xúc cảm khi nhéo nhéo thật là , Vệ Lễ tự  cũng  thử , đại khái gặm gặm chắc cũng ......
Hắn đẩy  màn tóc đen buông xuống ở  mắt, hầu kết giật giật  ,  chút đói bụng, vì thế vôi vàng dời ánh mắt  khỏi mặt Triệu Hi Hằng, chống  lui về phía  mấy tấc.
Dù cho dáng  Triệu Hi Hằng thon thả, nhưng cũng   là gầy như que củi, nàng  mặc hai lớp áo, cuốn trong tấm chăn cho nên tròn vo, giống như một trái cầu tuyết nhỏ.
Thoạt  như ,  chỉ là xinh , thậm chí còn  chút đáng yêu.
Lần đầu tiên Vệ Lễ trông thấy nàng, nàng  bảy tám tuổi,  lẽ khi nàng mới bốn năm tuổi sẽ càng giống một cánh bánh trôi trắng như tuyết; hoặc là tương lai nếu nàng  nữ nhi, nữ nhi sẽ giống một cái bánh gạo nếp nhỏ.
Ôi  ,  nghĩ chuyện  để  gì?
Mặt Vệ Lễ nóng lên, bực bội gãi gãi đầu, đưa tay bắt lấy tóc mái của , nhưng động tác  một nửa bỗng nhiên dừng .
Hắn  nghĩ đến thì thế nào? Luật pháp nào  cho  suy nghĩ? Hiện tại tất cả   đều  Triệu Hi Hằng là tức phụ ,   chỉ   thể nghĩ thôi ,  còn   cơ!
Hắn vội vàng cúi  xuống cắn một ngụm lên  mặt Triệu Hi Hằng, đích xác xúc cảm mềm mại trơn tru  nồn nộn, còn mang theo một mùi hương hoa Sơn Chi thoang thoảng.
Tim  đập nhanh, che mắt  xuống,  trong chốc lát, thật sự là buồn chán đến chịu  nổi, vì thế  xốc chăn lên, Triệu Hi Hằng còn đang lăn qua lăn  tìm nguồn nhiệt.
Vệ Lễ  dậy, đốt đèn lên  tìm một cái thảm,  đó xé thảm  thành từng dây.
"Triệu Hi Hằng?" Hắn  gọi một tiếng, Triệu Hi Hằng đang ở trong mộng nhẹ nhàng "Ưm" một tiếng, coi như trả lời.
Hắn cuốn Triệu Hi Hằng  như cái bánh cuốn, cuốn luôn cả chăn lẫn đệm , chỉ chừa  một cái đầu nhỏ,  đó lấy mấy sợi dây vải xé từ cái thảm , cuốn  thành dây thừng thô to,  dùng nó bó  bên cạnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-58-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Hiện tại Triệu Hi Hằng thoạt  càng giống như một cái bánh tét trắng nõn mới  lò.
Vệ Lễ vỗ vỗ tay, đẩy một cái,   lộc cộc lăn về chỗ cũ.
Nàng  thể nhúc nhích,  cũng sẽ  lăn  đây.
So sánh với Triệu Hi Hằng, Vệ Lễ   giấc ngủ khó khăn hơn  nhiều, đặc biệt khi  trong  cảnh mới, chất lượng giấc ngủ sẽ càng kém,   gió thổi cỏ lay sẽ lập tức bừng tỉnh, đây cũng là thói quen   từ khi còn nhỏ, sửa  .
Đây cũng là vì  ngày ngày,  mắt của  đều treo quầng thâm xanh đen.
Buổi trưa, mặt trời  lên cao, Triệu Hi Hằng là  tiếng kêu ở bên ngoài đánh thức.
"Chủ công! Chủ công!" Phó tướng đảo quanh trong phủ, tìm kiếm Vệ Lễ.
Hắn   xem gian nhà ở vốn dĩ của Vệ Lễ, bên trong đều là máu,   đều lọt gió,  giống như là nơi   thể ở , đánh giá chắc    tìm cái viện nào đó ngủ đỡ một đêm .
Trần Nhược Nam  theo phía  Trần Nhược Giang, mặc cái váy tươi  lượng lệ nhất, nhưng   lớp tuyết dày phủ đến bụng cẳng chân tra tấn đến chật vật bất kham.
Tối hôm qua,   hai   cãi  một trận kịch liệt.
Trần Nhược Giang mắng nàng , lặp  lặp  câu hỏi, "Ngươi rốt cuộc coi trọng Vệ Lễ chỗ nào ?"
Trần Nhược Nam  lóc , "Tư thế chủ công lấy tiền ném cho    khí khái nam nhi!" Nàng   đến lúc Vệ Lễ lấy tiền cho nương nàng  chữa bệnh, tiền  ném một cái thống khoái, trái tim thanh xuân của Trần Nhược Nam    nhiễu loạn ngay tại chỗ.
Trần Nhược Giang tức giận đến lột túi tiền   xuống, ném về hướng   Trần Nhược Nam, "Ca ngươi cũng  thể ném tiền cho ngươi đây! Nha đầu ngươi thật đúng là bụt gần nhà  thiêng! Nam nhân  trong thiên hạ  hàng ngàn hàng vạn, tại   cứ thắt cổ  một  cây?"
Cuối cùng ca ca vẫn  lay chuyển   , chuẩn  dẫn nàng  tới gặp Triệu Hi Hằng. Cái khác  , chỉ với mỗi gương mặt  của Triệu Hi Hằng, cũng đủ  đại bộ phận cô nương  đời  tự   hổ.