Trên cửa lớn toà điện phủ rộng lớn  vẫn  treo biển tên, xem dấu vết phơi sương phơi gió  cửa, thì biển cũ  lẽ  tháo xuống   bao lâu.
Triệu Hi Hằng suy đoán, đây  lẽ là phủ của Trấn Bắc vương,  Vệ Lễ thu dùng  khi hủy  bảng hiệu.
Trước cửa cũng trống rỗng, một   nghênh đón cũng  . Đèn lồng và đuốc cũng   đốt lên, gió lạnh thổi vù vù, cuốn tuyết mịn cùng lá khô bốc lên, thoạt  càng thấy khiếp sợ.
Vệ Lễ kẹp theo Triệu Hi Hằng xuống ngựa, lúc  nàng mới phát hiện,  cửa lớn   tạt m.á.u chó, m.á.u chảy đầm đìa  thành mấy chữ to "Cẩu tặc Vệ Lễ, trời tru đất diệt!"
Triệu Hi Hằng  thoáng qua thần sắc Vệ Lễ, cũng   gì biến hóa, giống như  quen cảnh tượng như , nàng  theo bên cạnh im lặng  dám lên tiếng, sợ Vệ Lễ tâm tình bất định,  chọc giận .
Vệ Lễ ngại dơ, phịch một tiếng đá văng cửa lớn, lộ  cái sân cũng trống trải tịch liêu.
Tuyết đóng trong viện  thật lâu  ai dọn dẹp, phủ dày lên đến tận cẳng chân .
"Vào." Vệ Lễ giơ giơ cằm, biểu tình hắc ám  mặt  càng  vẻ ái   rõ.
Triệu Hi Hằng nuốt nuốt nước miếng, nhấc váy lên nhấc chân  , Vệ Lễ theo sát  đó.
Lại rầm một tiếng, cửa  đóng .
Triệu Hi Hằng  đầu , phát hiện nơi  to như , chỉ còn   hai  là nàng cùng Vệ Lễ, phó tướng    nơi nào.
Mây đen che trăng, Triệu Hi Hằng thậm chí  thấy rõ mặt Vệ Lễ, thêm   mặc một  hắc y,  khí cả  trầm thấp  trong lòng nàng phát run.
Lâu như , trong phủ vẫn  một bóng , tuyết đọng thật dày chôn cẳng chân nàng xuống một chỗ, bốn phía đều đen như mực, một chiếc đèn cũng  , căn bản  giống như nơi mà con   thể ở .
Nàng cảm giác cũng  giống như cùng Vệ Lễ trở về nhà, mà là giống như Ninh Thải Thần  chùa Lan Nhược.
Nàng nuốt nuốt nước miếng, thong thả dịch chuyển tới phương hướng cửa lớn.
Triệu Hi Hằng thật sự  chút sợ hãi, khi còn nhỏ a gia kể cho nàng giảng  ít chuyện xưa về ma quỷ, nàng thật sự  sợ trời  sợ đất, chỉ sợ c.h.ế.t với sợ quỷ thôi.
Hiện tại trong cái đầu dưa của Triệu Hi Hằng toát  một đống ý tưởng kỳ quái, tỷ như Vệ Lễ thật   sớm  chết, hiện tại    mặt nàng chính là một quỷ hồn đoạt xá, quỷ hồn  hút tinh phách của thiếu nữ để duy trì tu vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-52-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Lại tỷ như, phó tướng vốn dĩ chính là cùng một bọn với quỷ hồn , cho nên  mới  để ý Vệ Lễ c.h.ế.t  sống.
Cứ tưởng tượng như , hình như hết thảy đều giải thích  . Chẳng trách thương thế   Vệ Lễ   nhanh như ,  đến hai ngày là  thể tung tăng nhảy nhót, gia súc cũng   năng lực hồi phục mạnh mẽ như  .
Tay Vệ Lễ lập tức bóp lấy gáy nàng, "Ngươi   về nơi nào?"
Ô ô, Triệu Hi Hằng sợ tới mức  xổm xuống  mặt đất một cái, ngay cả một câu th* t*c cũng mắng  .
 tay Vệ Lễ thật nóng, nóng đến hừng hực, thuyết minh  là một  sống chứ   quỷ, Triệu Hi Hằng  động tác thình lình  của   hoảng sợ  nhiều, nhưng giờ thoáng  an tâm hơn.
 trong  cảnh , cho dù Vệ Lễ   quỷ, nhưng  dáng vẻ cũng giống như  quỷ.
"Làm  ? Sợ?" Vệ Lễ  xổm xuống, tay còn đặt ở  cổ nàng  từng dời .
Hắn   bốn phía, "Sợ tối?"
Môi Triệu Hi Hằng run rẩy, nghẹn một mạch  thể  chuyện, chỉ hốc mắt là  nước mắt ở đảo quanh, bắp chân phát run, lập tức  bệch xuống trong đống tuyết.
"Ngồi  tuyết  lạnh a?" Vệ Lễ  hỏi nàng, ánh trăng còn   ló  tới, chung quanh vẫn đen như mực, Triệu Hi Hằng ngoại trừ gương mặt tái nhợt của Vệ Lễ , cơ hồ thấy   rõ ngũ quan cùng  thể của , nàng c*n m** d***, vẫn   lời nào.
"Đồ gan thỏ, cái gì cũng sợ." Vệ Lễ kéo kéo Triệu Hi Hằng, phì  một nụ  trào phúng, "Ngươi còn  nổi ?"
Triệu Hi Hằng gật gật đầu, cố gắng duy trì âm điệu vững vàng, "Ta còn!"
Nàng mới  cần rụt rè ở  mặt Vệ Lễ , Vệ Lễ khẳng định sẽ  nhạo nàng.
Nàng chống mặt đất đầy tuyết  lên,  đó cẳng chân mềm run rẩy, nhưng  cố gắng gồng lên,  cho chính : Cho dù  quỷ cũng  đáng sợ, chờ nàng trăm năm  c.h.ế.t xong cũng sẽ biến thành quỷ. Lúc đó nàng lập tức  về đây, hai con quỷ đối diện  ở địa phủ, còn  nhất định ai  thể đánh thắng ai !
Một cơn gió âm u chui qua kẹt cửa, quấn lên cổ Triệu Hi Hằng  nàng lạnh cả .
Vệ Lễ ôm cánh tay  một bên  nàng, hất hất cằm, "Không     ? Đi hai bước cho   một cái."