Chủ yếu là do Vệ Lễ thành thành thật thật   giường,  ai quản nàng, bà chủ của trạm dịch  nấu cho nàng ăn  nhiều món, nàng  cao hứng mới là lạ.
 trạm dịch chung quy cũng   nơi  thể ở lâu dài, nàng sớm muộn gì cũng  cùng Vệ Lễ về Bất Hàm thành,  mới là áo cơm cha  tương lai, Triệu Hi Hằng  thể  thấy ăn uống đãi ngộ mấy năm tới đều nắm giữ ở trong tay  ,   bây giờ trọng thương   giường, nàng cao hứng phấn chấn thế  thì thật sự  thích hợp lắm.
Nàng tận lực kéo khóe miệng hạ xuống,  xoa xoa đôi mắt.
Phó tướng tiễn y sư , đang cầm theo bao lớn bao nhỏ thuốc  ngang qua, chuẩn  đến phòng bếp sắc thuốc cho Vệ Lễ,  Triệu Hi Hằng giơ tay một cái bắt .
"Ngươi liếc mắt   một cái xem." Triệu Hi Hằng  với .
Phó tướng ngừng một chút nhảy   hai bước, mặt cũng đỏ, "Làm,  gì?"
Tuy rằng, tuy rằng công chúa  xinh , nhưng mà khi công chúa đối mặt với  và khi đối mặt với chủ công , đều là hai mặt khác . Loại cô nương xinh  ,  thật sự là hầu hạ  nổi, nương   dễ giảm thọ lắm.
Triệu Hi Hằng chau mày, kỳ quái vì    bỏ chạy, vì thế kéo  trở về, "Ngươi  xem  như   , chủ công ngươi  thể sinh khí  ."
Nàng  xong bỗng nhiên che miệng, phát hiện càng  sâu trong Bình Châu, vô luận là phó tướng  là bá tánh  đường  gặp , cái khẩu âm địa phương độc đáo của Bình Châu liền càng thêm nùng liệt, thậm chí ẩn ẩn sắp  nàng cũng vô ý thức  theo.
"Không ." Phó tướng thập phần thành thật lắc đầu, "Cảm xúc của chủ công nhà   đổi nhanh, thuộc hạ   theo chủ công nhiều năm, vẫn sờ  rõ tâm tư của chủ công, khuyên công chúa đừng nghĩ đến chuyện suy đoán chủ công."
Triệu Hi Hằng cong môi lên  giả.
Bệnh tâm thần thì  bệnh tâm thần, còn  cố gắng điểm tô cho  một chút,  cảm xúc  đổi nhanh,  hổ là  bên cạnh Vệ Lễ nha, cũng sẽ  vàng lên  mặt .
Nàng bưng cháo đặt  mặt đất lên một  nữa, nhẹ nhàng gõ gõ cửa,  đó đẩy cửa  .
Dù  Vệ Lễ hiện tại  xuống  giường, cho dù  phát cơn thần kinh, cũng  thể  gì nàng. Nhân cơ hội , nàng  xem  thể  chuyện đàng hoàng với    .
Thương thế của Vệ Lễ một khi dưỡng xong liền  khởi hành,   lúc đó  đến một ngày là  thể về tới Bất Hàm thành .
Bất Hàm thành  giống như trong phủ quận thủ phủ, chỗ đó tất cả đều là  của ,   mặt hành sự. Nếu  chướng mắt với , thuộc hạ  thế nào cũng học theo, thêm tay ném đá lên đầu nàng. Loại sự tình , nàng ở trong cung thấy  nhiều , nhưng thực bất hạnh, nàng vẫn luôn là cái đứa   ném đá ,  nay  từng  cơ hội ném đá lên đầu  khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-45-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
"Chủ công." Triệu Hi Hằng lặng lẽ gọi  một tiếng, "Ăn cơm , cơm nước xong  uống thuốc."
Vệ Lễ vẫn  thẳng tắp như , Triệu Hi Hằng cho rằng   ngủ, thò  gần liếc  một cái, phát hiện  đang mở trừng trừng hai mắt âm trầm  mặt tường.
Triệu Hi Hằng:???
Đại khái là nàng  bên cạnh cũng khá lâu , nên Vệ Lễ rốt cuộc cũng bố thí nàng một ánh mắt, Triệu Hi Hằng  thể cảm giác , ánh mắt  cực kỳ phức tạp, nàng  thể  rõ, nhưng   nó  hữu hảo một chút nào.
Nàng sờ sờ mặt , hồi tưởng mấy ngày nay cũng   đắc tội .
Vệ Lễ vẫn   lời nào, Triệu Hi Hằng xoay  định , "Nếu hiện tại chủ công   ăn uống,  đợi chút  đến."
Tâm tình  rõ ràng  , nàng    đồ ngốc mà đ.â.m đầu .
"Trở ."
Chân nàng mới nâng lên, Vệ Lễ liền lười nhác mở miệng.
Đại khái là do  ở  giường hồi lâu   uống nước, giọng  càng khàn hơn so với dĩ vãng, Triệu Hi Hằng chỉ cảm thấy tim phổi đều  nhéo một chút, tứ chi cũng tê rần.
Triệu Hi Hằng lon ton chạy trở , một  nữa điều chỉnh xong biểu tình, hoa lê đái vũ mà thút tha thút thít, nức nở, "Chủ công  tỉnh  thật nhanh, ngày hôm qua chảy nhiều m.á.u như ,  thấy đều cực kỳ sợ hãi, còn may   việc gì."
Vệ Lễ  đôi môi đang lải nhải  của nàng, còn  bộ dáng ôn nhu hiền thục ,   vẫn  thể liên hệ  với tiểu nữ hài cầm roi ngựa nâng cằm  ở cảnh trong mơ.
Mẹ nó,    nhớ tới nữa !
Quan tâm nàng giống   giống  gì, dù  đều là cùng một  thôi.
Triệu Hi Hằng, đúng là   ghét nhất trong cuộc đời,  gì sánh nổi. Vệ Lễ vịn tay Triệu Hi Hằng  dậy, Triệu Hi Hằng cầm chén đưa cho ,   nhận, chỉ là híp mắt kêu nàng, "Triệu Hi Hằng, ngươi đút ."