Phó tướng  về phía Triệu Hi Hằng, trong ánh mắt    bao nhiêu nôn nóng, giống như đang trần thuật một sự thật đơn giản nào đó.
Triệu Hi Hằng  thần sắc , tựa hồ  hề lo lắng cho Vệ Lễ, căn bản  giống một thuộc hạ bình thường lòng  son sắt đối với chủ thượng như .
Nàng nuốt nuốt nước miếng, tuy rằng  cũng  ưa Vệ Lễ, nhưng tâm bỗng nhiên phát lạnh, tại Bình Châu , thế mà ngay cả phó tướng của  cũng   nửa điểm sốt ruột cho sinh tử của .
Nếu như Vệ Lễ  chết, nàng khẳng định hoan thiên hỉ địa, thu thập tay nải trốn chạy,  những thuộc hạ khác của Vệ Lễ thì ? Sẽ giống như vị phó tướng , vẫn cứ đạm mạc như  ?
Nếu thật là như ,  cuộc đời của Vệ Lễ, cũng thật quá mức bi ai.
Triệu Hi Hằng vẫn luôn thấy trái tim băng giá, ngay cả cảm giác đói khát cũng giảm  một nửa, nàng giúp phó tướng đỡ Vệ Lễ lên ngựa, hai ......
Không, là hai  và thêm một  nửa c.h.ế.t nửa sống, vượt qua mặt sông,  về phía trấn ở phía .
Mặt Phó tướng  lạnh cóng đến đỏ bừng,   đầu,  về phía Triệu Hi Hằng đang xuất thần, "Công chúa yên tâm, chủ công sẽ  chết, muộn nhất là ngày hôm    thể sinh long hoạt hổ."
Triệu Hi Hằng   nghiêng đầu,  về phía Vệ Lễ nửa sống nửa c.h.ế.t  lưng ngựa , chỗ cánh tay   chảy máu, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Đã đến nước như , ngươi    thể sống  còn miễn cưỡng tin tưởng.
 ngươi  ngày hôm   liền  thể tung tăng nhảy nhót?
Ngươi nghiêm túc chứ?
Nghi hoặc trong lòng Triệu Hi Hằng đều  lên trong ánh mắt, phó tướng  cực kỳ chắc chắn, cũng  giải thích tiếp, chỉ  đầu tiếp tục dẫn ngựa , để cho Triệu Hi Hằng một cái ót kiên nghị.
"Hắn cũng   thần tiên." Triệu Hi Hằng vẫn nhịn  , nhỏ giọng  thầm một câu.
Phó tướng hiển nhiên  rõ ràng thanh danh của Vệ Lễ ở Bình Châu, cho nên cũng  dẫn cả bọn đến dịch quán của quan địa phương. Cũng may Vệ Lễ tuy rằng ở Bình Châu   đều đòi đánh, nhưng  đến cùng, cũng   bao nhiêu  chân chính từng gặp , ba  cũng tính là thuận lợi tìm  một trạm dịch( Editor: quán trọ) để ngủ trọ.
Chủ quán trạm dịch thấy ba  đẩy cửa tiến , đầu tiên là cả kinh,  chạy nhanh đến đón, "Ai u,  thương dữ như ? Trên đường gặp chuyện gì?"
Không đợi đám  Triệu Hi Hằng căn dặn gì, liền bảo thê tử  tìm y sư tới,  nghênh đón bọn họ  hậu viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-41-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Trong ánh mắt phó tướng tràn đầy cảnh giác, mím môi, một câu cũng  .
Triệu Hi Hằng kéo xiêm y giải thích, "Trên đường gặp  mãnh thú xuống núi kiếm ăn. Chủ quán  thể hỗ trợ chuẩn  nước ấm  hai bộ xiêm y sạch sẽ tới đây ?"
Hiện tại   trấn ,  phận Vệ Lễ ngàn vạn   giấu cho kỳ, bằng  thì với cái nhân duyên phiền toái của ,     trọng thương  dậy nổi, phỏng chừng nửa đêm bò qua cửa sổ cũng  đến ám sát .
Ám sát thì ám sát, mấu chốt là nàng và Vệ Lễ cùng phó tướng cùng  tiến  đây tìm nơi ngủ trọ, dễ dàng  liên lụy.
"Ai ai,  liền  ngay, đây là  hổ cắn đúng , mùa đông gấu chó ngủ đông, chỉ  mỗi thứ súc sinh đó  ngoài kiếm mồi thôi." Miệng chủ quán oang oang đáp lời, vội vội vàng vàng  chuẩn  đồ vật, trong miệng còn  ngừng lải nhải.
Y sư tới xem vết thương cho Vệ Lễ, Triệu Hi Hằng đói đến  dày phát đau, dứt khoát cũng  trông nữa, nhấc chân  đến phòng bếp trạm dịch tìm chút đồ ăn.
Phó tướng  một bộ xiêm y mới,  nghiêm chỉnh canh giữ  giường Vệ Lễ, Triệu Hi Hằng  khi  liếc  một cái,  đường  đến phòng bếp, cả đầu óc đều là bốn chữ "Không đáng tin cậy" bay lởn vởn.
Tư thế của phó tướng một bộ "Vệ Lễ chỉ  thương nhẹ, khẳng định   việc gì", thực sự  chút  Triệu Hi Hằng lo lắng   thể nghiêm túc ghi nhớ lời y sư   .
Thôi kệ , rốt cuộc là chủ tử của nhà ngươi, ngươi  để bụng còn  trông cậy  một ngoại nhân như nàng để bụng ?
Nàng bước nhanh hơn, nhanh như chớp  phòng bếp.
Thê tử chủ quán hâm nóng cho nàng mấy cái bánh dẻo nhân đậu đỏ,  rót  một chén rượu gạo.
"Trời lạnh, ăn cái  cho ấm áp  , rượu gạo cũng  tác dụng sưởi ấm,  chậm nhưng còn ."
Trong miệng Triệu Hi Hằng nhét bánh dẻo đến căng phồng, nở một nụ  hướng về phía bà gật gật đầu.
"Tiểu cô nương ngoan ngoãn." Thê tử của chủ quán sờ sờ đầu Triệu Hi Hằng, "Ăn xong   ngủ sớm một chút, ăn chậm thôi  nghẹn."
Tay bà thực ấm, Triệu Hi Hằng nhịn   cọ cọ, "Được."
Triệu Hi Hằng ăn uống no đủ xong, thuận tiện mang theo mấy cái bánh dẻo đưa cho phó tướng.