Vệ Lễ tính tính ngón tay một chút, "Ta đổi một màu khác cho tóc, loại khí phách trương dương một chút !
màu đỏ thì khó coi, chúng nó là màu ấm, rõ ràng, mà xanh lục đương nhiên ... Ta cảm thấy màu xanh biển liền dễ , cái gì xanh lam bảo thạch, xanh nước hồ ..."
Triệu Hi Hằng sờ sờ tóc của , "Nhuộm hết hả ?"
"Không ?"
"Ta cảm giác thể nhuộm mấy cọng , nếu tất cả đều là màu xanh biển thì cảm giác chút sáng quá ..." Triệu Hi Hằng khuyên nhủ.
Hắn nhuộm thì nhuộm , dù cũng là tóc của .
Chủ quán chậm chạp lời nào, Vệ Lễ hỏi một nữa.
"Nhiễm xanh biển ?"
"Thì cũng , nấu nước hoa đậu biếc tới thì cũng thể nhuộm tóc thành màu xanh biển, nhưng thường mấy loại nhuộm của đều dùng để nhuộm màu trắng thành đen thôi ..." Chủ quán do dự , "Ta cũng bao giờ nhuộm màu xanh biển cho ai cả, lang quân thật sự nhuộm?"
Tính cách phản nghịch của Vệ Lễ phát tác, lập tức ghế nhỏ.
Chủ quán mở quang gánh , "Hoa đậu biếc nhiều như , chỉ sợ nhuộm bộ."
Vệ Lễ nghĩ một chút, "Vậy chọn cọng nhuộm thôi ?" Hắn đầu Triệu Hi Hằng," nàng nhuộm hết ?"
Chủ quán đem đống hoa đậu biếc nấu thành nước, hoà thuốc nhuộm bôi lên tóc Vệ Lễ, dùng bao bố cột .
Vệ Lễ mở miệng chuyện với Triệu Hi Hằng, "Nàng nhuộm luôn với ?"
Nhuộm cùng một màu, đến lúc đường thấy, liền hai bọn họ là một đôi.
Triệu Hi Hằng ghế nhỏ một bên khác chờ , cắn một bọc hạt điều, hỏi , liền vội vàng lắc đầu, vô cùng ghét bỏ, "Ta , cứ nhuộm ."
Nàng ăn một hạt, đút Vệ Lễ một hạt.
Ai giống như chứ, suốt ngày kiếm chuyện hành h* th*n thể .
Nhuộm tóc tốn thời gian ngắn, sắp nửa canh giờ, Triệu Hi Hằng cả một bao hạt điều đều ăn hết , Vệ Lễ mới xong.
Giữa mái tóc đen như mực của hiện vài cọng tóc xanh biển đậm lờ mờ, tóc còn cột lên thật cao như , xem ngược kỳ quái, thậm chí vài phần dã tính.
"Đẹp mắt nha, mắt nha?" Sắc màu xanh nổi bật đầu, dễ khiến khác chú ý.
"Cũng ..." Triệu Hi Hằng gật gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-361-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Chủ quán đầu Vệ Lễ, hình như tìm cơ hội giàu mới.
Sắc trời còn sớm, hội đèn lồng sắp tan, hai tay nắm tay trở về, vẫn còn mùi hoa đậu biếc hoà với nước thuốc nhuộm, Triệu Hi Hằng ghét bỏ cách xa một chút.
"Nàng gì cách xa như ? Ta một lát bỏ rơi nàng ?" Vệ Lễ cầm tay nàng kéo về, nhất định gắt gao sát nàng.
Nàng càng với , càng dính chặt nàng.
Đám đông ồn ào náo nhiệt, đèn đuốc như mạ vàng, khí vui vẻ thuận hòa.
Dân cư thành Bất Hàm mấy năm nay trở , cuộc sống tăng vùn vụt lên cao.
Nơi kinh tế phồn vinh, dân phong thuần phác, hòa bình định, đất đai phì nhiêu rộng lớn, một vùng nội địa to lớn còn duyên hải cảng biển, địa vị nữ tử cũng tương đối cao, so với địa phương khác, càng tràn ngập lực hấp dẫn, cho nên tất cả đều đến đây định cư.
Nếu ngươi hỏi mười năm , Vệ Lễ suy nghĩ tương lai như thế nào ?
Hắn lẽ nghĩ xem nên dùng cái phương thức gì ngược đãi Triệu Hi Hằng để bình oán giận nhiều năm trong lòng. Thật bao giờ dám nghĩ tới, vợ con, lãnh thổ dồi dào rộng lớn.
Hầu dắt ngựa về, đẩy cửa kẽo kẹt một tiếng .
Triệu Hi Hằng hai bước, Vệ Lễ kéo về .
"Nàng đến Bình Châu mấy năm ?" Vệ Lễ lau lau sương cửa.
"Tám năm a." Nàng mười lăm tuổi đến Bình Châu, năm nay 23 .
"Chắc nàng mùa đông Bình Châu, thiết ở bên ngoài cửa ngọt nhỉ ?" Vệ Lễ nàng , "Nàng l**m một ngụm thử xem, ngọt ."
Đêm hôm khuya khoắt ở bên ngoài l**m thiết, bệnh ? Ai thấy thật quá mất mặt .
Triệu Hi Hằng dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá một chút, nhưng đối với chuyện thiết ngọt đầy lòng hiếu kỳ.
"Thật sự ngọt hả ?"
"Đương nhiên là ngọt , bao giờ láo." Vệ Lễ son sắt thề, hấp dẫn nàng, "Tự thử , ngọt ."
Chẳng lễ thiết của Bình Châu giống như thiết ở địa phương khác? Nàng lớn như , thật sự đầu tiên thiết ngọt .
mà cái tên lão cẩu Vệ Lễ tiền án nha, giỏi lừa , nàng hoài nghi đánh giá thần sắc của .
"Thật sự, nàng nhanh l**m một ngụm , lẹ lên , giúp ngươi canh một chút, cho khác ." Dáng vẻ Vệ Lễ giống như khẩn cấp, luôn tiếp tục dụ dỗ nàng l**m thiết cửa.