Mọi  đối với hành động  của  cũng  oán trách gì,    chinh chiến Cao Lệ cũng như  mà.
Đêm đó, theo Dịch Sử là tiếng chiêng trống truyền đến tất cả con phố của các quận Bình Châu, dân chúng đang ngủ say sôi nổi  giật , nghiêng tai lắng , Vệ Lễ thật sự lấy  Thanh Châu!
Trong lúc nhất thời ai cũng  mừng  sợ. Năm năm , Thanh Châu còn  thể  song song với Bình Châu của bọn họ, năm năm ,  thành cùng một lãnh thổ với bọn họ.
Mọi  ngủ   , dứt khoát đốt đèn lên, khoác xiêm áo  dậy, đem chuyện   lan truyền trong khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Vệ Lễ  roi thúc ngựa, theo sát  Dịch Sử chạy  Bất Hàm.
Hắn vẫn như năm đó, vẫn là đêm khuya dẫn ngựa đến cửa nhà, thị vệ  quen chạy  nghênh đón, dắt ngựa cho .
Chỉ là  , ở nhà là đèn đuốc sáng trưng.
Hắn  ở ngoài cửa sổ,  thấy bóng dáng Triệu Hi Hằng. Chi Chi  tiểu đêm , ô ô nha nha uống sữa, Triệu Hi Hằng đang ôm nữ nhi,  ở bên cửa sổ  tới  lui, dỗ dành con bé ngủ.
Ánh sáng ngọn nến màu vàng cam phản chiếu bóng dáng hai  con xám sẫm, mơ hồ truyền  tiếng Triệu Hi Hằng thỏ thẻ, nhỏ nhẹ hát một khúc hát nào đó ru Chi Chi ngủ.
Vệ Lễ hốc mắt đỏ ửng,  tự giác nước mắt liền chảy xuống, những miệng vết thương ban đầu  đau  hiện tại cũng bắt đầu đau.
Trái tim  chua xót  c*ng tr**ng, sắp nứt .
Hắn vẫn luôn    nhà,  thê tử,  nữ nhi huyết mạch tương liên, nhưng    bất kỳ một lúc nào   cảm thấy xót xa   như hiện tại .
Vệ Lễ ít  sách, bốn chữ "cận hương tình khiếp"(*)  gặp qua, nhưng cũng  hiểu, cảm thấy đó chỉ là văn nhân suy nghĩ khác .  hiện tại giờ  phút ,   ở ngoài cửa sổ,  thể  theo bóng dáng hai  con bọn bọn cả đêm, cũng  dám bước nửa bước  .
(*)Cận hương tình khiếp: lâu  trở về quê, đến gần quê nhà  cảm thấy hồi hộp lo lắng.
Trong lúc nhất thời, giống như những ý văn của mấy văn nhân ở mấy trăm năm  đang tràn   , đem tất cả ý niệm đó đều giao phó cho  thể hiện.
Không gặp  Triệu Hi Hằng, là nhớ,nhớ đến mức khao khát   nàng tan  trong xương cốt,  hôn nàng,  dính   đến vĩnh viễn  xa rời.
Mà Triệu Hi Hằng và Chi Chi ở cùng một chỗ, giống như  thêm  một chút cái gì, là nhớ nhung sâu sắc,   hẳn chỉ  .
Không  trong chốc lát, đại khái Chi Chi  ngủ , Triệu Hi Hằng buông con bé xuống,  đó thổi tắt đèn, trong phòng trở nên đen nhánh một mảnh, bóng dáng bọn họ cũng đều biến mất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-355-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Trái tim chua xót  c*ng tr**ng của Vệ Lễ  bình phục   nhiều,  dừng một chút, lặng lẽ  .
Triệu Hi Hằng còn  ngủ ,  thấy tiếng bước chân, thình lình giật , hỏi, "Ai?"
Vệ Lễ  trả lời nàng,  nhấc chân  , đốt một cái đèn lên, thoáng  biểu tình thất kinh của nàng, hầu kết nhấp nhô   một phen,   gì đó nhưng   thể   miệng, chỉ là  nàng cứng ngắc  .
Triệu Hi Hằng  ở đầu giường, sững sờ trong chốc lát, bỗng nhiên, ngay cả hài cũng  để ý mang, nhào  trong lòng  một phen.
Vệ Lễ sợ tới mức vội vàng ôm lấy nàng, "Mặt đất lạnh,   lạnh nàng bây giờ !"
Thân thể  thoáng  chút cứng ngắc, mấy ngày liền  đường đều   rửa mặt,  là cuối mùa xuân,  giống như ngày đông rét lạnh,    sớm  một mùi kỳ lạ khó ngửi .
Vệ Lễ thả nàng xuống, hai má đỏ lên,  đó lui về  hai bước, chỉ mong nàng  ngửi thấy mùi   .
     hôn nàng...
Hắn  ở  mặt Triệu Hi Hằng, xoắn xuýt  chết,  nhất là  tắm rửa  , nhưng  hiện tại vẫn   hôn nàng một ngụm.
Triệu Hi Hằng giống như  thấu xoắn xuýt trong lòng , nàng đạp lên  hài của , hôn một cái lên cái cằm lún phún râu của  một cái, "Được ?"
Mắt Vệ Lễ sáng lên, ôm nàng đến  giường, lưu luyến  rời , "Ta  tắm rửa..."
"Đi !" Triệu Hi Hằng tìm kiếm đồ rửa mặt cho  .
Vệ Lễ cẩn thận bước  mỗi bước, nửa mắt đều   rời nàng, thuận tiện vuốt vuốt đôi mắt đang ngủ của Chi Chi, "Ta  thật đây ."
"Ta thật sự thật sự  tắm..."
Hắn lằng nhà lằng nhằng day dưa  mỗi bước, giống như trúng cái chú gì , mãi mà   tắm rửa.
"Ta  ,  thật sự  đây." Vệ Lễ vẫn lưu luyến  rời, kỳ thật, nếu Triệu Hi Hằng cùng   tắm, cũng    .
Tuy rằng nàng hẳn  tắm , nhưng ngâm thêm một chút cũng  thoải mái .
Triệu Hi Hằng thở dài,   lằng nhà lằng nhằng, kéo tay áo  một phen , kéo    bên trong suối nước nóng,  đó kéo vạt áo của  .