Thanh âm của binh lính thủ vệ từ bên ngoài truyền đến, "Sớm chủ công, hiện tại hẳn là qua sông Áp Lục Giang ."
Trái tim Vệ Lễ nhảy dựng lên bang bang, chút sợ hãi, đầu về nhà.
Kỳ thật nên là , là dám, cái giọng của trong thư , cái thái độ , trở về xác định sẽ mắng.
Tin đưa ngoài mấy ngày cũng động tĩnh, càng động tĩnh, trong lòng Vệ Lễ càng hoảng sợ, cũng hoảng sợ cái gì nữa.
Hắn cẩn thận suy sự tình một chút, bất quá chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là hai năm xem Xuân cung đồ xong, hủy thi diệt tích tức phụ bắt , đó tức phụ hỏi thế nào, trơ mặt trả lời đúng sự thật thôi ?
chính là... sợ...
Triệu Hi Hằng thu hồi âm của Vệ Lễ, nội dung trong thư chọc cho nở nụ , nhịn phì một tiếng, vội vàng dùng phong thư che mặt.
Nàng thật thể tưởng tượng khi Vệ Lễ những lời tức giận, thẹn nóng nảy. Cuối cùng biện pháp, dứt khoát bình nứt sợ vỡ, cho nàng một câu như .
Triệu Hi Hằng gấp thư xong, nàng cũng định bắt giải thích chân tướng gì, chỉ là đùa đùa thôi, thật một chút cũng đùa.
Chi Chi ở cái thảm da hươu cắn cắn lông xù bên , thấy a nương vui vẻ như , thắc mắc nghiêng nghiêng đầu, đó đưa một tay bứt lông xù xù lên cho Triệu Hi Hằng, "A!"
Cho chơi.
Triệu Hi Hằng ôm con bé lên ước lượng một chút, mập ít.
Khi Vệ Lễ mới hai ngày, Chi Chi mỗi ngày đều cùng Trơ Trọi ghé cửa sổ, chờ Vệ Lễ trở về, đợi thấy nữa, hai ngày, cũng đợi nữa.
Triệu Hi Hằng sợ con bé quên Vệ Lễ, sợ con bé nhớ Vệ Lễ.
Chi Chi đến khi bảy tháng rưỡi vẫn thêm một câu, Triệu Hi Hằng dạy con bé, "A gia ~ "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-354-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Chi Chi liếc nàng một cái, để ý tới, tiếp tục cắn lông xù.
Ngoại trừ hai từ a gia và phụ , dạy cái gì Chi Chi cũng sẽ học theo, Triệu Hi Hằng nhờ cũng hiểu , trong lòng Chi Chi là bóng dáng Vệ Lễ, cho nên đặc biệt mâu thuẫn khi học hai từ .
"Chi Chi a..." Triệu Hi Hằng kêu con bé.
Chi Chi theo bản năng ngẩng đầu hướng Triệu Hi Hằng, chờ nàng chuyện.
Triệu Hi Hằng hôn hôn cái trán của nàng, "A gia con nhanh sẽ trở về , đợi hai ngày nữa nha. A gia luôn con là tiểu hỗn đản, kỳ thật thương con ."
Ngày 15 tháng 5, Thanh Châu bất ngờ phản. Ngày 16, kế hoạch nguyên bản của Vệ Lễ thất bại, bất đắc dĩ đánh thẳng Thanh Châu, kịch chiến 3 ngày liền chiếm quận Phương Khắc của Vương gia, tiến nhanh nội thành Thanh Châu. Ngày 29, bắt giữ Vương Viễn cùng với gia quyến.
Vệ Lễ khi tấn công chủ thành Thanh Châu trọng thương, may mà năng lực khôi phục của kinh , mới 3 ngày tự nhiên, cứng rắn chịu đựng, đánh hạ chủ thành Thanh Châu.
Bọn Vương Viễn bắt, các quận thủ những quận còn như Hàm Ngọc đều nhiệt liệt đầu hàng, mở lớn cửa thành nghênh đón quân đội Bình Châu lưu .
Hoa Thượng Nhạc Ký Châu theo sát tình hình Thanh Châu, sợ Vệ Lễ thua, khi thấy thu phục Thanh Châu, vui vẻ tung tăng đến tiên đưa hạ lễ lên, sợ chậm một chút kịp nịnh hót.
Lưu Hoán vốn dĩ đang nghĩ nghỉ ngơi lấy sức, đợi Đông Sơn tái khởi, nhưng thế lực Vệ Lễ càng ngày càng hung mãnh, mắt thấy chiếm cứ bộ Đông Bắc của phía Bắc con sông Trường giang, gom thêm cả Cao Lệ, nghiễm nhiên thế là tư thế độc nhất vô nhị. Cho nên nguyện vọng báo thù của khi còn sinh thời là vô vọng , tình trạng hồi hộp khó thở lâm bệnh một hồi, bất đắc dĩ rụt đầu .
Triệu Minh Thần tin tức , vội vàng gấp rút bước chân xâm chiếm Nam Chu, nhất là càng vững chân của càng . Nam Chu hiện nay là Triệu Minh Tâm và thái hậu cầm quyền, hoàng đế còn nhỏ, căn bản đủ gây cho sợ hãi, đúng là thời điểm để thu nạp.
Hắn quyết định tâm tư, đối với Vệ Lễ là nước sông phạm nước giếng, chung sống hoà bình.
Tốt gì Vệ Lễ cũng xem như đường phu của , cũng đến mức nhà đánh nhà, một chút mặt mũi cũng chừa .
Triệu Minh Thần đưa lễ vật đến cho Vệ Lễ, tỏ vẻ chúc mừng, cũng biểu lộ thái độ của là hữu hảo , xem như địch nhân, cũng hy vọng đừng xem là địch nhân.
Vệ Lễ xong hết tất cả những chuyện nhất định , dàn xếp xong hết, liền lập tức cưỡi ngựa chạy ngay về Bình Châu.