Thời gian kéo dài đủ lâu , Vương Lục Lang áp lực khắp nơi, còn kềm chế .
Vương Lục Lang há miệng th* d*c, hỏi thể bảo đảm 3000 Vệ Lễ cho mượn để tính toán ngư ông đắc lợi, thu lưới ! , nếu như dám hỏi tới, liên minh giữa bọn họ liền hỏng mất.
Suy tính , rốt cuộc cũng quyết định đánh cuộc một , dù trong mấy ca ca của , bất cứ ai thượng vị, cũng ngày lành.
Huống hồ trong tay chỉ 3000, cho dù của Vệ Lễ đến lúc đó tạo phản, nhiều nhất là lưỡng bại câu thương thôi, Vệ Lễ cũng sẽ cái gì.
Vương Lục Lang , Vệ Lễ tính tính, cho Vương Tam Lang mượn hai ngàn , Vương Tứ Lang mượn 3000, Vương Lục Lang mượn 3000, tổng cộng 8000 . Mấy suốt ngày giở vờ giả vịt với , đến lúc bọn họ thật sự đánh lên, ngược lợi cho .
Bắt đầu .
Ba nhà thật ngay cả ý nghĩ cũng khác , nếu Thanh Châu là một bãi nước đục, bằng quấy lên một trận phong ba một phen, thể tìm đường sống trong chỗ chết.
Chỉ mong ba bọn hợp biểu diễn cho xem. Vệ Lễ phủi phủi xiêm y lên, đột nhiên như ánh sáng lóe lên trong đầu, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Thật sự là một cái hộp từng ném qua cửa sổ thư phòng nha.
Hai năm , cái hộp son mạ vàng, nắp đậy ...
Thời gian quá lâu, nên mới nãy trong lúc nhất thời nhớ .
Ký ức lúc của Vệ Lễ trở nên càng ngày càng rõ ràng, lập tức chợt nổ tung ở trong đầu, mặt trở nên đỏ bừng, trái tim đập nhanh hơn.
Hắn nôn nóng bất an tới lui trong doanh trướng.
Năm đó cái gì cũng hiểu, sợ đúng thì mặt, Triệu Hi Hằng , vì thế ở chỗ nào cũng nghịch Xuân cung đồ.
Cuối cùng vẫn là vì bồi thường hộp son hư cho Triệu Hi Hằng, trong lúc vô tình phát hiện trấn đ**m chi bảo trong tiệm yên chi của —— bên trong nắp bình mạ vàng vẽ một cảnh Xuân cung đồ.
Sau đó mua trở về.
Xem xong sợ phát hiện, vì thế khóa đến tận ba tầng, thuận tiện ném xuống cửa sổ, hủy thi diệt tích.
Đã hai năm mà còn Triệu Hi Hằng móc ? Nàng là con chuột mà lục đồ linh như thế ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-353-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Kỳ thật tỉ mỉ một chút, thứ đồ chơi cái rắm cũng mà dùng, chỉ là hai ôm hôn , xiêm y còn cởi hết, mà tính đường đường chính chính là Xuân cung đồ chứ ? Cũng do năm đó hiểu chuyện, mới xem cảm thấy k*ch th*ch. Bây giờ suy nghĩ một chút, vẫn là của hồi môn của nàng ích hơn nhiều.
Vệ Lễ thở dài một ngụm, định tâm thần, lên. Vỗ vỗ khuôn mặt đỏ lên của , cho tỉnh táo .
Không là cho lời giải thích , thì cho thôi, ở xa ngàn dặm , sợ cái gì? Xa như , đỏ mặt nàng cũng thấy .
Triệu Hi Hằng bảo giải thích, giải thích cái gì chứ? Phải cần tới giải thích ? Này gì mà giải thích , bất quá chỉ là nhân chi thường tình mà thôi, trẻ tuổi háo sắc thì ?
Hắn đập bàn, ỷ hiện tại đang cách khá xa nàng cũng thể đuổi đến đây đánh , bừa bãi xách bút lên , "Như nàng chứng kiến, Xuân cung đồ thế nào, rõ ?"
Nàng cho cơ hội giải thích trong một tờ giấy, nửa tờ cũng dùng hết.
Vệ Lễ hổ và giận dữ đến m.á.u nóng tràn lên não, bình nứt sợ vỡ .
Dịch Sử tiến , lấy thư Vệ Lễ xong .
"Chủ công còn cái gì mang về ?"
"Không , ngươi ." Vệ Lễ khoát tay, m.á.u nóng tràn lên não, phi thường tự tin.
Dịch Sử gật gật đầu, lui .
Trời dần dần đen xuống, gió lạnh sưu sưu thổi trong màn, gió xuân thật thể đả thương , Vệ Lễ thổi đến huyệt Thái Dương cũng phát lạnh.
Trong lòng chút bồn chồn, tin gửi ngoài ? Hẳn là gửi ngoài nhỉ ?
Hắn chỉ một câu , chút thích hợp ? Có chút quá điên , Triệu Hi Hằng trông thấy tức giận ?
Thôi , tức giận thì tức giận . Đó là do nàng kêu giải thích , dù cũng ở cách nhà khá xa, chờ trở về, cơn giận đó của Triệu Hi Hằng xác định cũng tiêu mất .
Hắn lên, đóng chặt cửa sổ doanh trướng , cho gió thổi , đó lên giường ngủ.
Nửa đêm canh ba, giường trở , đôi mắt đen láy mở trong bóng tối.
Sau đó đột nhiên b.ắ.n dậy, mang giàyvào, hỏi, "Dịch Sử ?"