Cho nên đến cùng như thế nào mới thể cao hứng lên chứ?
Triệu Hi Hằng suy nghĩ mơ màng, quần áo thường.
Vệ Lễ còn đang ngâm tắm trong gian phòng suối nước nóng, tắm rửa luôn luôn nhanh, Triệu Hi Hằng liền bảo .
Nàng c** th*t l*ng xuống, chỉ thấy sột soạt một tiếng vang lên, từ trong xiêm y thoáng động rớt xuống một tờ giấy.
Triệu Hi Hằng kỳ quái, nàng tại thể giấy?
Hoặc là , là ai vụn trộm nhét tờ giấy nàng ?
Thật cẩn thận mở trang giấy , chỉ thấy mặt vài câu.
"Ngươi Vệ Lễ chân chính là thế nào ?"
"Ngươi quá khứ của Vệ Lễ ?"
"Ngươi quá khứ của ?"
Ối ơi, ơi, ơi!
Triệu Hi Hằng sợ tới mức tay khẽ run rẩy, trong nhà quỷ ! Có quỷ!
Chợt cảm thấy tóc gáy dựng lên, lưng đều dựng lên một tầng lông tơ.
Người mà thể nhét tờ giấy ở nàng, Chi Chi thì ?
Nàng lo lắng Vệ Lễ, nhưng Chi Chi nhỏ như , lỡ như kẻ tới gần con bé thì nàng bây giờ?
"Tiểu Đào!" Nàng vội vã kêu Tiểu Đào, "Đem Chi Chi ôm tới đây, đêm nay con bé ngủ với chúng ."
Tâm lý Vệ Lễ định, Chi Chi buổi tối luôn luôn đêm, Triệu Hi Hằng sợ nghỉ ngơi , tâm tình càng kém hơn, vốn định mấy ngày nay đem Chi Chi phó thác cho mấy ma ma chăm sóc.
hiện tại xem , vẫn nên đặt con bé ở bên cạnh càng an hơn một ít.
Triệu Hi Hằng đưa mắt ném về phía tờ giấy trong tay.
Vệ Lễ chân chính ?
Chính là tiểu công chúa hổ giấy, so với nàng còn yếu ớt, còn dễ hơn, cái nàng !
Quá khứ của Vệ Lễ ?
Hắn lưu lạc đến Bình Châu, Trấn Bắc vương thu nghĩa tử, đó mưu phản , cái ? Nàng còn cái quá khứ gì của Vệ Lễ nữa chứ ?
Coi như gì đó thì cũng , thì nha.
Hai đều ở cùng một chỗ hơn hai năm , hài tử cũng hơn ba tháng , so với một thần bí lẩm nhẩm từng gặp mặt, Triệu Hi Hằng vẫn càng tin tưởng Vệ Lễ hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-316-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Dù nàng là công chúa mất nước, cũng cái lợi ích gì, Vệ Lễ lừa nàng căn bản chỗ nào.
Triệu Hi Hằng nghĩ một chút, liền đau đầu kịch liệt, lâu lắm cần dùng đầu óc, chắc rỉ sét hết .
"Nàng nghĩ gì thế?" Vệ Lễ bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, thúc giục nàng tắm rửa.
Triệu Hi Hằng cất tờ giấy, định gây thêm trở ngại cho ở thời điểm như thế .
Chuyện nhất định cho , nhưng ở thời điểm hiện tại, trạng thái cảm xúc bây giờ của quá kém .
Triệu Hi Hằng cả ngâm trong suối nước nóng ấm áp, nhắm mắt suy nghĩ.
Nàng những gì Vệ Lễ trải qua, đều , như chắc chắn sẽ dùng cái tin tức mà đều để câu nàng.
Cho nên chuyện , tất nhiên chính là chuyện mà .
Chuyện , đó chính là khi Vệ Lễ Trấn Bắc vương nhận nuôi.
Cho nên đến cùng là cái gì?
Hắn là ai?
Mục đích của là cái gì?
Mặc kệ như thế nào, đều bắt , chỉ nghĩ đến trong nhà một tên lòng mang ý đồ lẩn mà ai , trong lòng Triệu Hi Hằng liền bất an.
Nàng hồi tưởng hôm nay gặp ai.
Mơ hồ thể nhớ tới , đều là hầu trong phủ, còn mấy mới tới công nhật.
Nàng thở một dài nhẹ nhõm, tạm thời liền tra từ mấy công nhật hôm nay đến đây.
Đợi khi Triệu Hi Hằng rời khỏi suối nước nóng, Vệ Lễ ngoan ngoãn lau khô hơn phân nửa tóc của .
"Trước lau tóc cho ? Hôm nay tự lau?" Triệu Hi Hằng hỏi.
Khi Vệ Lễ phiền nàng, nàng ngại phiền, hiện tại phiền nàng , Triệu Hi Hằng cảm thấy buồn bã.
"Ừ." Vệ Lễ nhẹ nhàng gật đầu, khoác miếng lụa bố mới lên đầu Triệu Hi Hằng bắt đầu xoa x** n*n nắn, "Tự lau là ."
Hắn bảo A Đam lau tóc cho , quá phiền nàng , sợ nàng chán ghét .
Triệu Hi Hằng vò đầu mơ màng buồn ngủ, phút cuối cùng mới nhớ tới chính sự, cầm tay một phen, thấp thỏm, thật cẩn thận hỏi ý kiến của , "Chuyện của lúc , thể một chút cho ?"
Hô hấp Vệ Lễ kiềm , tim đập thình thịch, luống cuống tay chân gom tóc nàng , "Không nàng đều ?"
"Ta là chuyện lúc nữa , tiện cho ?"
Sắc mặt của tái nhợt đến mắt thường thể thấy , con ngươi rũ xuống, Triệu Hi Hằng ý thức thể hỏi sai vấn đề , Vệ Lễ tựa hồ để ý đến đoạn quá khứ , vì càng đề cập.