Giọng điệu chuyển qua mười tám cung bậc, nũng nịu đến  thể vắt  nước.
"Chủ công,   ăn cơm   ? Người cả một ngày   ăn cơm ,   lo lắng cho  nha." Mày Triệu Hi Hằng nhíu lên, dùng đôi mắt to ngập nước  chằm chằm .
Vệ Lễ mắc bệnh Tây Thi lập tức trừng lớn mắt, hoảng sợ lui về phía , "Nàng  trò gì  ?"
"..." Triệu Hi Hằng nghĩ thầm, cái khẩu âm Bình Châu sang sảng , quả thật quá phá  khí .
Vốn đang ái  ôn nhu, tương  tương ái lưu luyến như thế , bỗng nhiên liền hào sảng như sắp  trận  m.
Chi Chi  trong lòng Vệ Lễ, cắn cắn ngón tay, đôi mắt tròn xoe  hai , yên lặng như đang xem diễn.
Triệu Hi Hằng hắng giọng, tìm về cảm giác ôn nhu như nước mới , "Người    gì ,   chính là lo lắng cho ,   đút cơm cho  ăn   nha."
Vệ Lễ một chút   ôn nhu như nước của Triệu Hi Hằng đả động, thậm chí còn co quắp  nhiều hơn, "Không cần ,    ăn cơm."
Triệu Hi Hằng mấy ngày nay hung dữ với   quen, trong lúc nhất thời trở nên ôn nhu như ,   chút khó  thể thích ứng.
"Vậy vì      ăn cơm  ?"
"... Trong n.g.ự.c  đang khó chịu."
Triệu Hi Hằng nghĩ nghĩ, "Vậy   xoa xoa n.g.ự.c lcho chủ công nha ~ "
"A ~" Chi Chi cất giọng non nớt hô lên một tiếng với hai , hai   hẹn mà cùng đem ánh mắt ném về phía nữ nhi.
Triệu Hi Hằng mặt đỏ ửng, ngượng ngùng cách Vệ Lễ xa một chút, hài tử đang  kìa, ảnh hưởng  .
Sao  đầu tiên nàng cảm thấy con cái thật vướng bận nhỉ ?
Thôi  , kế hoạch "Thê tử ôn nhu" tạm thời gác , đợi khi nào   Chi Chi mới  .
"Chàng thật sự  ăn cơm ?" Triệu Hi Hằng hỏi.
"Không ăn, ăn  vô." Hắn cố chấp lắc đầu.
"Ta cũng  đói bụng, hai  cơm tối đều nhịn  ." Triệu Hi Hằng kéo váy  ở một bên,  lúc còn  thể giảm béo một chút.
Mình bây giờ cứ mềm mềm bủng bủng , tuy rằng sờ cũng  , nhưng nàng  thích như thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-313-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Trước đây, nếu nàng  như , Vệ Lễ khẳng định trừng mắt hung hăng la nàng, "Triệu Hi Hằng nàng  còn  cao lên nữa ? Cơm tối cũng dám  ăn ? Thế nào, ăn ít  một bữa nàng liền thành thiên tiên ?" Sau đó uy h**p, "Nàng dám  ăn cơm, nàng chờ đó cho  !"
 hiện tại    cái tinh lực , chỉ là ngập ngừng trong chốc lát,  đó gật đầu, "Ta đói bụng , ăn cơm ."
Triệu Hi Hằng liền , Vệ Lễ khẳng định  nỡ để nàng  ăn cơm .
Nàng ngoắc ngoắc ngón tay nhỏ của Vệ Lễ, "Chàng  chờ   ở cữ xong liền mang   núi săn thú ,  thể  mà  giữ lời, ngày mai chúng    ngoài chơi ."
Trường Bạch sơn rơi tuyết sớm, mới tháng mười mà đỉnh núi liền   một tầng tuyết đọng mỏng manh, nhưng  chân nũi vẫn còn tùng bách xanh rờn, cứ như  phân cách thành hai thế giới.
Trời  lạnh, gấu và rắn cũng đều ngủ đông , thời điểm  ít nguy hiểm hơn lúc bình thường.
Vệ Lễ tất nhiên còn nhớ rõ cái ước định ,  lời  giữ lời thì còn gì nam nhân?
Đặc biệt là chuyện  đáp ứng tức phụ   ,  thật chẳng khác gì con bọ ngựa.
Cho dù   tâm tình, nhưng vẫn gật đầu .
Bình Châu trời lạnh quá sớm ,  khô hanh, đặc biệt  núi gió to, mỗi  thổi qua như chà sát  mặt,  lột  một tầng da.
Người sợ lạnh như Triệu Hi Hằng kỳ thật cũng     ngoài, nhưng Vệ Lễ cứ ở nhà buồn bực như thế cũng   cách, càng khó chịu thì tâm tình  liền sẽ càng kém.
Ra ngoài  dạo cho gió thổi,   chừng tâm tình sẽ  hơn một chút.
Nàng vì Vệ Lễ   tâm lý khỏe mạnh, cũng bất chấp  giá.
Ngoài cửa sổ phiêu phiêu dật dật xuống một tầng tuyết, ở phía Nam, loại trời tuyết như thế   thích hợp thưởng mai pha , ở Bình Châu thì thích hợp nhất là nấu một nồi lẩu nóng hầm hập  ăn.
Sư phụ ở phòng bếp cũng   phối hợp với tình hình,  một nồi lẩu hải sản nóng hầm hập , nước lẩu còn nổi một lớp váng dầu đỏ.
Một phần lớn Bình Châu cũng là ven biển , bởi  mặc dù là mùa đông, cũng thường  hải sản tươi sống mang lên.
Dưới đáy thau đồng là rau xanh, rong biển, bên trong nồi là một tầng sò lụa, thịt cua, bên  còn để một tầng là đậu hũ non, bạch tuộc, cá muối, sò biển cùng tôm.
Phòng bếp  Triệu Hi Hằng thích ăn tôm,  thích ăn đậu hủ, cho nên  lượng tôm cũng nhiều hơn một chút.
Trên lớp dầu đỏ còn rải một lớp hành thái và rau thơm, bên  canh sôi ùng ục ùng ục, khói trắng lôi cuốn vị cay thơm nồng phiêu đãng ở trong phòng,   thèm ăn ch** n**c miếng.