Bình Châu là thật an tĩnh a, từ Đan Đông an tĩnh tới  Tập An, Triệu Hi Hằng thật sự suýt nữa tin rằng, ngoại trừ Vệ Lễ và những thủ hạ của , chỉ  nàng là  còn sống......
Không đúng,   là một con vật còn sống cũng  thấy.
Đoàn   khỏi thành,  qua một ngọn núi,  đó là một con sông.
Sông  rộng đến mấy chục trượng, liếc mắt một cái   thấy bờ bên , mặt sông  đóng băng thật dày, băng trắng  trong như gương,  ánh mặt trời thập phần lóa mắt, phi ngựa qua  lẽ là   việc gì.
Triệu Hi Hằng cúi đầu  , chân ngựa   dùng bố bao , phòng ngừa nó trượt chân  mặt băng.
Phó tướng là một nam tử trẻ tuổi, căn cứ  thứ duy nhất lộ   mặt  là đôi mắt, Triệu Hi Hằng cảm thấy  hẳn  bề ngoài  kém, nhưng  thể là  bên cạnh Vệ Lễ, Triệu Hi Hằng cũng  cảm thấy   thể là cái   gì, cho dù bề ngoài   mấy cũng vô dụng.
"Chủ công, nơi  là nhánh sông Áp Lục Giang, bây giờ lập tức qua sông ,  bằng nghỉ ngơi một chút?" Hắn thuận tay đỡ Tiểu Đào đang mệt đến ngã trái ngã  trong lòng n.g.ự.c  một cái.
Đi hết nửa ngày, đùi Triệu Hi Hằng cũng  cọ sát đến đau,  câu  âm thầm nhẹ nhàng thở .
Vệ Lễ còn  kịp  chuyện, chợt  một trận chó sủa.
Lần  cũng   là thỉnh thoảng vang lên một tiếng như ở quận Tập An, mà là thành tràng dài, như là  đàn chó .
Tiếng chó sủa hết đợt  đến đợt khác, bén nhọn đến   đau đầu.
Chỉ thấy một mảnh cỏ lau trắng trắng mềm mại như nhung  bờ sông đong đưa một trận, tiếng chó sủa càng thêm rõ ràng,  là chó sủa, nhưng   theo âm tru phía  như tiếng sói.
Mấy con ch.ó  bề ngoài to lớn hung hăng đang cùng  kéo một chiếc xe trượt tuyết, từ bụi cỏ lau chui  tới, tiếp theo  là mấy chục xe trượt tuyết,  mỗi xe trượt tuyết  vài   m,  lưng cõng sọt mũi, cầm trong tay xiên bắt cá.
Những con ch.ó đó  thập phần giống sói, tròng mắt màu ô lam, màu lông trắng đen xen  , chúng xoã tung đuôi, ánh mắt hung lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-31-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Đại Chu   chủng loại chó , hơn phân nửa là   từ quốc gia nào tiến cử tới.
Vệ Lễ yên lặng lấy thanh Haladie treo bên hông con ngựa .
Triệu Hi Hằng chỉ  thấy một tiếng "xoẹt", là tiếng d.a.o  khỏi vỏ, nàng cẩn thận  vũ khí của Vệ Lễ.
Ánh sáng bạc bóng lưỡng,  ánh nắng và phản chiếu  mặt băng càng  vẻ lóa mắt. Thanh loan đao  dài chừng ba thước, hai đầu đều là lưỡi mài bén, chỉ  chính giữa là chừa  một chỗ bằng sắc cong cong để nắm giữ, thao tác thập phần khó khăn.
Triệu Hi Hằng nghĩ nghĩ, thứ  hình như còn  khả năng  ngược , khi ném  thì lực sát thương cực lớn, vận khí   thể c.ắ.t c.ổ một vòng , nhưng mấu chốt nó còn sẽ tự    nha, nếu Vệ Lễ  tiếp , phỏng chừng chính cổ  đều  thể  cắt đứt.
Nàng chỉ ngóng trông Vệ Lễ đừng   lưng ngựa mà dùng thứ đồ chơi , bằng  lỡ như Vệ Lễ chụp   thứ vũ khí c.h.ế.t  , thì  khả năng   c.h.é.m trúng   là , mà là nàng.
Triệu Hi Hằng thở dài, nguyện vọng của nàng luôn là nhỏ bé mà mộc mạc như .
Những con ch.ó đó đều sủa um lên một trận thị uy,  đó liền  về yên tĩnh,  thể thấy   huấn luyện .
Dựa theo lệ thường,  khi hai bên đánh , sẽ tự báo gia môn.
Quy củ  cũng   ai để , tóm  khi Triệu Hi Hằng còn nhỏ, Triệu Tinh Liệt  kể chuyện xưa về danh tướng cho nàng, bọn họ  khi đánh giặc  tự báo gia môn.
Dẫn đầu phe đối phương là một  ăn mặc da thú dày nặng, đầu đội mũ lông chó, chân dẫm lên giày cỏ, cũng là chỉ lộ  một đôi mắt  lông mi còn dính sương, căn cứ theo tiếng   phần thô ách, tuổi tác  hẳn là khá lớn, nhưng cũng  trở ngại cho tinh thần phấn chấn  mang vẻ tức sùi bọt mép giống một tiểu tử của .
"Vệ cẩu tặc! Ngươi g.i.ế.c hại một nhà dưỡng phụ Trấn Bắc Vương đối với ngươi ân trọng như núi,  g.i.ế.c  vô , liên tiếp thương tổn mấy ngàn bá tánh Bình Châu, hiện giờ  càng lộng hành ngang ngược,  cho đời sống của bá tánh Bình Châu như ném  nước sôi lửa bỏng, khổ   nổi,  đến nơi nào đều là quỷ  sói gào, hôm nay,  liền  thế thiên hành đạo, g.i.ế.c tên súc sinh đội lốt  nhà ngươi!"
Nghe  gào thét lên như , hình như  giống như   từng  sách, trong bụng cũng vài lạng mực, miệng dày đặc khẩu âm Bình Châu,  thể thấy  là  sống và lớn lên ở Bình Châu.
Vệ Lễ   lưng ngựa, lù lù bất động, thậm chí giương cằm lên, châm chọc cong môi,   chút khinh thường, "Nói đường hoàng  đến như  nha,  tưởng là ai chứ, hoá  là ngươi a. Một tên bất lực đoạt quyền bất thành, bò lỗ chó chạy trốn."