"Chúc mừng chủ công thiên kim!"
"Ừ." Vệ Lễ thản nhiên gật đầu, ý bảo tự tìm chỗ .
Nói thật, bên Tư Hộ của Bất Hàm, bình thường quản mấy, nên tất nhiên mấy cơ hội gặp quan Tư Hộ, nhưng nếu như đến cửa chúc mừng , khẳng định sẽ đều lời , lời thích , liền cho cửa.
Tư Hộ hàn huyên xong , từ búi tóc rút bút lông l**m l**m cho ẩm, mở sổ hộ tịch , "Không tục danh của tiểu nương tử là..."
Tiểu Hoa, Kiều Kiều, Kim Phượng....một chuỗi tên như thế lượt lướt qua đầu Vệ Lễ.
...
...
...
Bút lông khô, Tư Hộ theo bản năng đặt đầu lưỡi l**m l**m, "Chủ công, tên..."
Khi chuyện, thể thấy đầu lưỡi , vết mực màu đen như ẩn như hiện.
Vệ Lễ kiên nhẫn trừng một chút, còn tên như thế nào ?
Tên, tên...
Tên còn đặt .
Tư Hộ rụt rè rụt cổ , dựa lưng ghế một chút.
Ánh mắt Vệ Lễ từ sổ hộ tịch di chuyển đến một đống hạ lễ bàn, từ hạ lễ di chuyển đến Tư Hộ, cuối cùng dừng cây bút lông, "Ngươi bình thường đều dùng nước miếng nước chấm mực ?"
"Ai nha... túng thế tòng quyền, túng thế tòng quyền." Tư hộ áy náy tạ , thần sắc thoáng hổ, "Thường ngày hiếm khi như thế..."
"Hôm nay ngươi cho vui , chán ghét, ngươi mấy ngày nữa đến ." Vệ Lễ phủi góc áo, nhướn khóe mắt lên, mang theo vài phần kiêu căng lãnh đạm.
Trái tim Tư Hộ nhảy lên bình bịch, cơ hồ nhảy khỏi cổ họng, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, "Chủ công tha mạng, chủ công tha mạng."
Hắn hung hăng vỗ đầu , cái đầu hạt dưa , lớn tuổi liền dùng , tiểu cô nương nhà Vệ Lễ thể giống con nhà ?
Tên của hài tử lấy phấn vàng bột bạc mài với nước suối trong mực mà , đúng là lão già mắt, thể thuận tay l**m mực, nâng cổ tay lên chứ ?
Chết mất, c.h.ế.t mất.
Ngón trỏ Vệ Lễ nâng nâng, "Ra ngoài ." Hắn cũng thể còn nghĩ tên cho hài tử , chỉ thể tìm nguyên nhân Tư Hộ, bắt ngày khác trở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-297-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
mà cũng thật sự chán ghét cái hành vi dùng nước miếng ẩm bút lông của Tư Hộ .
Tư Hộ vội vàng dập đầu tạ ơn, "Tạ chủ công, thần ngày khác đến."
Hôm nay thể nhặt cái mạng trở về quả thật là tổ tiên phù hộ, may mà Vệ Lễ chấp. Sau khi khỏi sân viện, chân cẳng Tư Hộ như nhũn , dùng tay áo lau lau mồ hôi trán.
Vệ Lễ đau đầu dụi dụi mắt, kiếm tên cho khuê nữ đây?
Triệu Hi Hằng hiện tại còn tỉnh.
Hắn ghế một lát, bất tri bất giác ngủ .
Khi tỉnh dậy trời tối, ngủ đến eo mỏi lưng đau.
Thị nữ ở bên ngoài gõ cửa, phu nhân gọi ăn cơm.
Bàn ăn để giường sưởi, bày tràn đầy đồ ăn, phần nhiều là những món bổ dưỡng.
Nhân Triệu Hi Hằng cho hài tử b.ú sữa, bởi đồ ăn bớt dầu bớt muối, mới cho hài tử của nàng.
Nếu Vệ Lễ ăn theo Triệu Hi Hằng, đối với mà , liền nhạt chút, ma ma thêm cho một đĩa tương mặn đặt bên cạnh.
Giò heo hầm nấu với nước hầm gà, thêm cả chút hải sản cùng với tương vừng, đậu ngự, đu đủ, bên trang trí rau thơm và hành băm nhuyễn, cũng vẻ ngon.
Tuy rằng món hầm mềm mịn, nhưng muối dầu đích xác tư vị lắm, Triệu Hi Hằng quá thích ăn, uống non nửa chén canh, ăn non nửa miếng giò heo liền thả đũa.
Ma ma giục nàng, "Ngài ăn thêm nhiều một chút, nếu tự cho hài tử bú, ăn ít sữa ."
Đầu năm nay, nhà phú quý chăng nữa thì chủ mẫu cũng tự cho hài tử bú, xác suất trẻ nhỏ c.h.ế.t yểu vốn là lớn, hài tử b.ú sữa của ruột mới thể lớn khỏe mạnh.
Triệu Hi Hằng ngóng trông bát tương chấm của Vệ Lễ, "Ta đây thể dính chút tương thôi ?"
Ma ma lạnh mặt, c.h.ế.t sống cũng chịu.
Bà là ma ma kinh nghiệm, trong lúc phụ nhân ở cữ, ăn uống cần tuân theo tiêu chuẩn hết sức nghiêm khắc, lơi lỏng một chút xíu nào.
Vệ Lễ gắp một cục giò heo lớn, chấm chấm tương trong bát, miếng giò heo hầm mềm rụm rung rung dính đầy tương nâu vàng óng ánh đầu đũa, còn điểm chút hành nhuyễn mê , thôi là thể tưởng tượng cảm giác mằn mặn beo béo gian pha chút ngọt ngào sừng sực giữa răng môi.
"Ngươi lấy chút muối tiêu gạo kê đến." Vệ Lễ sai sử ma ma, "Vị quá thuần ."
Ma ma do do dự dự, sợ bà Triệu Hi Hằng sẽ ăn vụng.