Không đợi Vệ Lễ  chuyện, nàng   đầu , ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ   khuôn mặt nữ nhi một chút.
Thật mềm mại a!
Trái tim  tan  , Triệu Hi Hằng cúi đầu, hôn xoạch một cái lên  khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi,  đó dùng ngón trỏ ngoắc ngoắc bàn tay con bé. Tiểu bảo bối đáng yêu như thế  mà là do  sinh ,  cũng quá thần kỳ .
Đợi đến khi tiểu gia hỏa lớn lên một chút xíu, liền xỏ lỗ tai đeo cho con bé hoa tai dễ thương, mặt váy hoa nhỏ xinh ,  cài thêm đoá hoa nhỏ lên tóc, quả là tiểu cô nương xinh  đáng yêu nhất thiên hạ !
Vệ Lễ, "..."
Vì  nàng  thấy   cao hứng  cảm động như  ? Xấu như    nàng  thể hôn xuống  chứ ? Mà Triệu Hi Hằng chủ động hôn qua   mấy   ? Tương lai  khi nào nàng sẽ thích nữ nhi hơn cả thích   ?
... À, mà hình như nàng vẫn luôn  mấy thích ...
"Thật đáng yêu a!" Nàng nhẹ nhàng cảm thán một câu.
Vệ Lễ, "! ! !"
Hắn  thể tin,  lên  đến bên giường  thoáng qua, vẫn là con khỉ nhỏ nhiều nếp nhăn, chẳng  gì khác so với lúc  mới thấy cả.
Nhắm mắt  mở , con bé vẫn là con khỉ con nhiều nếp nhăn.
Khỉ con thì  chỗ nào đáng yêu?
Hay là  lệch mắt  ?
Vệ Lễ tất nhiên  chịu thừa nhận  lệch mắt, vội vàng khoa tay múa chân,  Triệu Hi Hằng đối mặt vấn đề, "Triệu Hi Hằng, nàng  con bé , mặt thì đỏ , làn da thì nhăn ..."
Hắn càng , thanh âm càng nhỏ, cuối cùng triệt để im miệng.
Bởi vì giờ đây, hai nữ nhân một già một trẻ đang vây quanh hài tử mỉm  đồng thời  đầu , biểu cảm  mặt cũng thống nhất, miệng mím  thành một đường, mắt híp lên, đuôi mày nhăn   ,    còn vẻ từ ái như khi đối mặt với con khỉ con ban nãy.
"Chàng cho là   lệch mắt  ?" Triệu Hi Hằng nếu   ban nãy động tác quá lớn  cho   vẫn còn đau, thật  thể xắn tay áo lên nắm cổ , "Nữ nhi của , chính là đáng yêu nhất ! Chàng  mũi , đôi mắt, lông mày, miệng, chỗ nào cũng  mắt."
"..." Không dám,    dám  nàng lệch mắt, nhưng vốn dĩ là  mà ! Có  Triệu Hi Hằng  thấy hài tử  như  xong,  k*ch th*ch cho nên mới   thành  ?.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-295-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Ma ma cũng  nghiêm túc, "Chủ công, khi tiểu hài tử  sinh , phần lớn đều  , nhưng  đến nửa tháng sẽ trở nên  trắng  mềm, nô   thấy nhiều hài tử như , tiểu cô nương của chúng  tuyệt đối là tiểu mỹ nhân a."
Triệu Hi Hằng hừ một tiếng, tỏ vẻ tán thành.
Vệ Lễ  tin  đời   tiểu cô nương nào sinh   cực kỳ bi thảm   thể biến xinh , mà   lên thì cũng   đến mức nào chứ?
Hắn theo bản năng  cố chấp cãi , nhưng hai má Triệu Hi Hằng còn   thấy huyết sắc gì môi còn  cắn rách da, trong lòng  liền sợ hãi,  dám tranh luận với nàng .
"Ta   chuyện ,   nên  con bé , con bé là nữ nhi đáng yêu nhất  đời  l." Hắn   Triệu Hi Hằng,  đó  áy náy.
Sinh  một tiểu gia hỏa như thế, suýt chút  nửa cái mạng của Triệu Hi Hằng, cho dù   cũng là bảo bối, chỉ cần nương nó  ghét bỏ,   a gia như  đây cứ nhắm hai mắt   thôi,  cái gì  khó xử ?
Kỳ thật  chỉ là đơn thuần cảm thấy ,   ý ghét bỏ.
"Ta  thể ôm con bé một  ?" Vệ Lễ xoa xoa tay tay .
Phụ  hài tử  ôm hài tử, đó là đương nhiên  , ma ma dạy  nên dùng tư thế như thế nào để ôm.
Ở một khắc tiểu hài tử   trong lòng , rõ ràng là mềm nhũn nhẹ nhàng , nhưng   cảm thấy giống như  gì đó vô cùng ấm áp  trang trọng,  thật sự trở thành một phụ  , so với  trượng phu, càng  thêm nhiều trách nhiệm hơn nữa.
"Ô a." Tiểu cô nương bỗng nhiên nức nở  một tiếng,  đó từ từ nhắm hai mắt rướn cổ họng gào lên.
Vệ Lễ  doạ cứng đờ, ma ma vội vàng ôm con bé , kiểm tra một phen, "Là tiểu  , nô  đổi cho tiểu cô nương cái tã."
Vệ Lễ đưa mắt  theo  ảnh ma ma   ngoài, thẳng đến khi   thấy nữa mới thu hồi ánh mắt.
Hắn tại trong phòng  tới  lui, chà chà tay,  đó rót cho Triệu Hi Hằng cốc nước, "Uống nước ."
"Triệu Hi Hằng, tiểu hài nhi sinh , thật sự tất cả đều như  ?" Hắn ngóng trông hỏi.
"Đại đa  là như  ." Nàng giơ tay về phía , uống nửa chén nước.
"Nàng đừng gạt  nha." Hắn   cái gì về phương diện ,  cũng  từng thấy hài tử nhà   khi mới sinh là  thế nào .