Bà  ,  đánh giá thần sắc Vệ Lễ.
Trên đời  nam nhân phần lớn đều thích nhi tử, bà sợ Vệ Lễ cũng  ngoại lệ.
"Cái gì xinh  ?" Mắt Vệ Lễ trừng đến căng tròn, hỏi.
Tay  chân   nên đặt ở chỗ nào? Triệu Hi Hằng    là một nam hài ?
Là nữ nhi nha!
"Tiểu cô nương xinh ." Xem   giống như thất vọng, ma ma  nhấn mạnh điệu thêm một ,  chúc mừng ,  đó lộ khuôn mặt của hài nhi mới sinh  cho  .
Tiểu cô nương còn đang nhắm mắt ngủ, khuôn mặt nhỏ xíu còn  lớn bằng trái táo, làn da đỏ rực nhiều nếp nhăn , giống như con khỉ con, lộ  một nửa bàn nhỏ  như móng chim cú,  đỏ  mềm, cơ hồ trong suốt  thể  thấy mạch máu.
Một Vệ Lễ giật giật, bỗng nhiên ngẩng đầu, "Cái tiểu cô nương gì?"
"Tiểu cô nương xinh ." Ma ma tiếp tục lặp ,  xem,  A gia liền vui đến phát ngốc .
Ánh mắt Vệ Lễ phức tạp, mấy   trợn mắt  dối còn  sợ gặp báo ứng ?
Nhìn Triệu Hi Hằng còn đang ngủ say,  hỏi, "Phu nhân   thấy hài tử  ?"
"Còn  ."
"Vậy khoan hãy để nàng ."
Nhìn xong  hơn phân nửa sẽ  chết.
Đều là  của ,    ở nhà,  chăm sóc  cho A Đam,   chừng hài tử  như , chính là do A Đam quá mệt mỏi .
Vệ Lễ c*n m** d***, cảm thấy  áy náy,  cầm tay Triệu Hi Hằng,  quyết định trong lòng, cho dù nữ nhi  , cũng là Triệu Hi Hằng sinh cho , là tiểu cô nương kiều quý nhất cái Bình Châu ,  ai  thể  nhạo con bé!
Vệ Lễ trong ngắn ngủi nửa khắc đồng hồ,  trải qua một sự  đổi trong đời   nhanh.
Có nữ nhi, nữ nhi  giống Triệu Hi Hằng...
Trong lúc  nhất thời buồn vui lẫn lộn,    khắc chế bi ai đối với diện mạo của nữ nhi, ma ma vì  nhất thời  phát hiện Vệ Lễ đang khổ sở.
Hiện giờ chuyện  lo lắng nhất là, Triệu Hi Hằng tỉnh   mà  thấy hài tử  như , sẽ mắng ; tương lai hài tủ lớn lên  thấy mặt bản  cũng sẽ khổ sở.
"Chủ công  ôm tiểu cô nương  ?" Ma ma hỏi.
Con bé thật nhỏ a, còn  dài bằng cánh tay , tuy rằng , nhưng mềm mại yếu ớt, thật  giống cái thảm mà  dùng khi luyện tập ôm hài tử, là một vật nhỏ yếu ớt sống sờ sờ, Vệ Lễ vươn tay, nhưng ngay cả chạm  cũng  dám, vì thế lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-294-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Hắn là một tên bỗ bã như , vạn nhất  hỏng thì  bây giờ?
Chuyện đầu tiên khi Triệu Hi Hằng tỉnh ,  để ý tới Vệ Lễ tha thiết  hàn huyên, vội hỏi, "Hài tử   ?"
Vệ Lễ ấp úng,   nên lời.
Tâm Triệu Hi Hằng lạnh một nửa, đừng ... đừng  sinh liền c.h.ế.t yểu chứ ?
"Chàng  chuyện ! Đừng ép  đánh !" Triệu Hi Hằng nắm lấy cổ áo , cũng   khí lực từ  tới.
Vệ Lễ  nàng bóp cổ áo đến thở  , nhưng vẫn  tức giận, vội vàng cầm tay nàng, "Nàng  thấy   ."
Quá ,  đến mức  còn   nhận.
Ý thức Triệu Hi Hằng  tê rần, sẽ  thực sự  vấn đề gì chứ ?
Nếu thực sự  vấn đề, lão cẩu Vệ Lễ  lão  soa   ?
Dù   thấy  như thế , thì  giống như  chuyện gì  .
Triệu Hi Hằng  nghĩ đến khả năng  nhất.
"Phu nhân tỉnh , xem tiểu cô nương ." Hai  đang duy trì một tư thế giằng co quỷ dị, ma ma  nhanh tay lẹ chân rón rén ôm hài tử tiến , giọng  cũng nhẹ nhàng thỏ thẻ hơn, còn  vỗ vỗ đứa hài nhi quấn trong lồng ngực.
Sợ đánh thức hài tử.
Thế Triệu Hi Hằng mới , nàng sinh  một nữ nhi, vội vàng  thẳng dậy, bởi vì động tác  nhanh nên đau đến nhe răng nhếch miệng, "Mau mang tới cho  xem."
Trái tim đang treo cao như rơi xuống một nửa,  như   nghĩa là hài tử còn sống, sống là , sống là .
Ma ma chỉ nàng  ôm hài tử như thế nào, Triệu Hi Hằng vẫn  dám đụng , chỉ nhỏ giọng , "Ma ma, ngươi ôm cho  xem  ,   dám ôm."
"Dạ ." Ma ma vội gật đầu, phu nhân cùng chủ công  hổ là hai  như một, đều  dám ôm hài tử, bộ dáng nơm nớp lo sợ.
Bất quá  đầu tiên  cha nương, ai mà chả như , chờ quen thuộc  là  hơn thôi.
Bà nhẹ nhàng đặt hài tử lên  giường, sửa sửa lớp vải bọc bên ngoài, gương mặt nhỏ xíu đỏ hồng nhiều nếp nhăn liền lộ   mắt Triệu Hi Hằng .
Tiểu gia hỏa ngủ đến mười phần thơm ngọt.
Trái tim Triệu Hi Hằng đều tại phát run, đây là con gái của nàng.
"Vệ Lễ,   nè, là nữ nhi của hai  nha!" Nàng xoay , như  thấy bảo bối gì lập tức kêu , trong ánh mắt phát sáng.