Ma ma mặt vô biểu tình  xong, ầm một tiếng đóng cửa  .
Chuyện Triệu Hi Hằng sắp sinh hài tử trọng yếu như ,  tai thính mắt tinh tất nhiên   tiếng gió.
Theo như ý mấy tên thủ hạ của Vệ Lễ, bọn họ tất nhiên hy vọng Triệu Hi Hằng một  sinh  ngay con trai, để Vệ Lễ   kế tục, cũng cho bọn  một liều thuốc an thần.
Vệ Lễ là cái đức hạnh gì, Trần Nhược Giang  đến bảy tám phần .
Là một phó tướng đủ tư cách, liền nên phân ưu giải nạn cho chủ trong  tất cả các mặt,  mang theo hạ lễ   bạn với Vệ Lễ, khai thông tâm tình cho Vệ Lễ.
Trần Nhược Giang dẫn theo Trần Nhược Nam vội vàng tiến  trong chủ viện, ngay lập tức chứng kiến cảnh tượng Vệ Lễ   xô đẩy đuổi , Trần Nhược Giang liền vội vàng tiến lên đỡ lấy .
"Chủ công, chủ công đừng lo lắng, phu nhân cát nhân thiên tướng, chắc chắn   việc gì ..." Hắn mở miệng  hẳn một tràng, Vệ Lễ lạnh lùng trừng , "Ngươi  xong ?"
Trần Nhược Giang ngậm miệng  .
Trần Nhược Nam như  đóng đinh  đất, cứ  sững  ở cửa,  kinh  sợ,  đầu tiên  sinh hài tử sự tình hung hiểm đến như thế.
Triệu Hi Hằng là  xinh  như , ôn nhu như vật, tuyệt đối đừng gặp chuyện gì  may nha. Nàng  chắp hai tay ,  lên bầu trời đen nhánh bái bái.
"Chủ công, chủ công    ?" Bỗng nhiên  tiếng Trần Nhược Giang gào, Trần Nhược Nam   đầu , liền thấy Vệ Lễ sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trán đổ , đỡ bụng ,  cũng sắp   vững .
Vệ Lễ cắn răng, sờ bụng, "Vết thương cũ tái phát mà thôi,  ngại."
Trần Nhược Giang ngơ ngác gật đầu, vết thương cũ tái phát? Chỗ  mà  thương thì thật sự nguy hiểm, xuống chút hai tấc nữa chắc chắn là dính  chỗ quan trọng  thể  .   nhớ là  từng  Vệ Lễ từng  thương ở chỗ .
Vệ Lễ chỉ cảm thấy bụng đau như đao cắt, hoặc như là   cầm gậy gộc đang quấy quấy trong ruột  .
Hắn là  xông pha  chiến trường, nắm mũi tên rút  khỏi đầu vai cũng  nhíu mày, tất nhiên  cảm thấy đau đớn như  là cái gì, nhưng nghĩ một chút, nếu như đau đớn của Triệu Hi Hằng khi sinh hài tử cũng giống như  đang đau bụng hiện tại, liền cảm thấy khó  thể tiếp thu.
Nàng và   giống , nàng yếu ớt gầy gò như ,   thể chịu  đau đớn nhường đó?
Vệ Lễ càng nghĩ, càng cảm thấy sợ hãi, cơn đau bụng trong lúc nhất thời  phóng đại vô  , cho nên liền chảy mồ hôi.
Triệu Hi Hằng ở trong đau bụng,  ở bên ngoài, cũng chịu lấy khổ sở nàng  nhận nhân lên mấy .
"Phu nhân, phu nhân, đừng  la nhiều, cố gắng giữ khí lực, dùng sức ." Ma ma  kinh nghiệm  lau mồ hôi cho Triệu Hi Hằng,  khuyến khích nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-293-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Bà mụ ở cuối giường la lớn, "Đầu lộ   ,  thuận lợi,  thuận lợi..."
Triệu Hi Hằng cắn chặt răng, trong lòng mắng Vệ Lễ vô  , mỗi nhiều mắng một câu, liền  thêm một chút khí lực.
Nàng vốn dĩ cũng   là một tiểu nương tử yếu đuối yểu điệu gì,  thể bắt cá, cũng  thể leo cây, tuy là thai đầu, nhưng thắng ở chỗ nàng  sẵn khí lực.
Đầu giờ sửu , đến trưa hài tử mới sinh  
Tiếng  rõ to vang vọng trong  bộ phòng sinh, tất cả   thở  nhẹ nhõm một , Triệu Hi Hằng   thấy tiếng , nhất thời hết sức, nhắm mắt ngủ .
Bà mụ vội vàng  ngoài báo tin vui, "Sinh , sinh ..."
Vệ Lễ chợt  tin tức ,  đợi  bà   là nam  nữ, liền lập tức té sấp xuống.
Bên trong đang bận bịu lau  cho  lớn và trẻ nhỏ, bên ngoài  loạn thành một đoàn, nâng Vệ Lễ  buồng bên,  lau mặt  đổ nước, thật lâu mới tỉnh .
Hắn mở mắt  câu đầu tiên hỏi, "Triệu Hi Hằng ?"
"Phu nhân  , hiện tại ngủ ."
Vệ Lễ xuống giường, vội vàng mang giày  liền  phòng sinh,  rón rén  .
Mùi m.á.u tươi  tan, trong phòng đang xông hương mùi hoa quả, tất cả mành đều  kéo xuống,  để ánh sáng lọt , ấm áp giống như hang của động vật nhỏ .
Triệu Hi Hằng ngủ ,  trán  đeo khăn, môi   nàng tự  cắn đến chảy  tơ máu.
Tay Vệ Lễ đều đang run, theo bản năng đặt ngón tay ở  mũi nàng, dò xét  thở nàng.
Người cũng ấm áp , còn thở , còn hô hấp , thật .
Cảnh tượng đáng sợ đó trong mộng cũng  thành sự thật.
Trong lúc nhất thời hốc mắt   đỏ, vội vàng chùi chùi nước mắt ,  đó bắt lấy tay Triệu Hi Hằng.
Một năm nay,    rơi nước mắt sắp rơi đủ cho cả đời  .
Ma ma ôm hài tử tới, cúi thấp , cho Vệ Lễ , "Chúc mừng chủ công, là một tiểu cô nương xinh ."