Vệ Lễ biến sắc, theo bản năng liếc liếc tượng Quan Âm  bàn một chút, "Nàng im , bớt  ."
"Vậy   nguyện vọng gì ,   cho   một chút ." Triệu Hi Hằng ho nhẹ một tiếng, sờ sờ bụng hỏi.
Nếu  thỉnh Quan Âm tống tử,  dĩ nhiên là cầu về chuyện sinh nở, cho dù Vệ Lễ  , Triệu Hi Hằng cũng , là cầu  con bình an nha, nhưng là nàng  bụng   Vệ Lễ thẹn thùng.
Vệ Lễ nghiến nghiến răng, cái tâm tư đó của Triệu Hi Hằng tất nhiên  thể gạt  .
"Thỉnh   nam hài." Hắn   từng chữ, liếc nàng  oán giận.
"A ~" Triệu Hi Hằng gật gật đầu,  như thật mà , "Chàng  xem   quá trùng hợp , y sư trong phủ cũng  thai   khả năng là nhi tử nha, chủ công,  sẽ đạt  ước  ."
"Thật  giả?" Hắn trừng mắt đến tròn xoe, vội vàng luống cuống trong lòng,  mới   là  bừa , nếu như  đời  Quan Âm, tuyệt đối chớ xem lời  mới  là thật.
"Thật sự,   thể lừa  ?" Triệu Hi Hằng cũng  lừa , y sư bảo thai   mạnh mẽ, như là một nam hài nhi , Vệ Lễ tự    con trai, mặc kệ   là  thật sự   , chỉ sợ sắp ứng nghiệm  .
Hắn  hạ quyết tâm đời   và Triệu Hi Hằng chỉ sinh một đứa con, kỳ thật nam hài cũng , dù  đều là Triệu Hi Hằng sinh , nam hài cũng chắc nịch, cũng mạnh khoẻ...
Vệ Lễ yên lặng nghĩ.
Trong Phật đường đốt hương, khói nhiều, Vệ Lễ sợ  nàng ngộp, vì thế che hông của nàng kéo   ngoài.
Bên ngoài ánh nắng vô cùng , hình như đôi mắt  xảy  vấn đề, xa xa  thấy một tiểu nữ hài mặc váy đỏ, giống Triệu Hi Hằng đến tám phần, mới cao đến hơn bàn chân , tiểu nữ hài nghiêng ngả chạy về hướng , giọng nũng nịu non nớt gọi , "A gia!"
"Hoa hoa!" Nữ hài nâng tay lên, trong lòng bàn tay là một đóa hoa màu hồng.
Lải hồi thần,  gì  cái tiểu nữ hài nào,  mặt đất trống rỗng, chỉ  một đám cỏ dại khỏe mạnh sinh trưởng mọc   mấy khe gạch mà thôi.
Mặt trời quá sáng chói, hốc mắt Vệ Lễ đều  ánh nắng chiếu cho rát mỏi.
Gần đây  lo âu ngủ  ngon, thần kinh cũng  vấn đề,   mơ, hiện tại  ban ngày mà cũng  ảo giác .
"Vậy nếu như sinh con trai, gọi tên gì nhỉ ?" Triệu Hi Hằng vịn tay  hỏi.
Tính toán một chút, còn   đến nửa tháng liền sinh , tên hài tử còn  đặt , xiêm y thì    xong: vàng nhạt , xanh thẫm, hồng nhạt , nam hài  nữ hài đều  thể mặc, chất vải  mềm mại, mặc nhất định thoải mái. Triệu Hi Hằng nhớ tới Vệ Lễ còn  thấy những bộ đồ nhỏ xíu đáng yêu đó, vì thế kéo tay    trong phòng ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-291-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Vệ Lễ thoáng  chút thất thần, thuận miệng , "Vệ Dũng? Vệ Mãnh?"
Nghe  tai quá qua loa, Triệu Hi Hằng nhéo lỗ tai của  hung hăng vặn một cái, "Hài tử nhặt  trong đống rác  ?"
"Ta cân nhắc ,  cân nhắc ." Vệ Lễ nhe răng nhếch miệng, hồi thần.
Ma ma cùng các thị nữ và Tiểu Đào đều  tay nghề tinh xảo, Triệu Hi Hằng lúc  vội vàng bận bịu chuyện của Bình Châu, các nàng   đầy một rương xiêm y hài tử, còn thêm một rương tả lót, đồ chơi, giày.
Đều  giặt qua vài , mềm mại .
Từng món từng món nhỏ xíu, còn  lớn bằng hai bàn tay nàng, mỗi   thấy đều cảm thấy đáng yêu đến   .
Nàng mở  từng cái từng cái đặt  bàn, cho Vệ Lễ xem, "Chàng  xem, mấy món đồ bé xíu  đáng yêu  nè."
Vệ Lễ   bụng Triệu Hi Hằng,    mấy món xiêm y chỉ lớn chừng bàn tay , cẩn thận đặt lên  tay lắc lắc.
Nhỏ như , cũng   là cái vật nhỏ  sinh   bao nhiêu mềm mại yếu ớt.
Hắn   cảm thấy run rẩy sợ hãi,   một cảm giác khao khát chờ mong cái sinh mệnh mới   đời.
Triệu Hi Hằng  lấy vớ  cho  , một cặp vớ ngắn tủn tròn tròn chỉ lớn bằng viên chè trôi nước, hai  hứng thú bừng bừng đùa nghịch mấy thứ  vô cùng vui vẻ.
"Vệ Lễ..." Tay Triệu Hi Hằng đang vẫy cái yếm đỏ của hài tử bỗng nhiên bất động , vội vàng kêu tên của , mang theo âm rung sợ hãi.
Vệ Lễ cầm tay nàng một phen, căng thẳng .
"Vệ Lễ,  đau bụng." Triệu Hi Hằng một cử động cũng  dám, c*n m** d*** rơi nước mắt.
Có  nàng sắp sinh   a?
Hơn chín tháng, nếu như hài tử  nuôi thật ,  đủ mười tháng  sinh  cũng là bình thường .
Vệ Lễ sợ tới mức  dám hô hấp, luống cuống tay chân trấn an nàng, "Nàng đừng sợ... Đừng sợ..."
Bàn tay luôn luôn ấm nóng của  giờ khắc  liền lạnh lẽo như một khối băng.