Người bên  còn  đưa chính vụ hôm nay tới, Vệ Lễ chui  phòng, chọn vài cuốn sách  ,  gọi y giả trong phủ tới,  ngay bên cạnh.
Nói tàn nhẫn một chút...
Vệ Lễ g.i.ế.c  nhiều, tất nhiên nhờ  mà  rõ ràng kết cấu cùng vị trí kinh mạch của con , cho nên dù  mấy bức tranh vẽ vòng vèo mấy cái huyệt đạo  mà   xem khá lưu loát, ít nhất thì thấy  thảnh thơi hơn khi  cong lưng luyện chữ  nhiều.
Y sư trong phủ  ghé   giường, Vệ Lễ dùng cán bút chỉ chỉ hai hàng phía  lưng , "Ấn chỗ  đúng ?"
Y sư vội gật đầu, "Dạ đúng,  đúng."
Vệ Lễ đặt tay xuống, đẩy theo hai bên xương sống  từ  xuống , "Như ?"
"Nhẹ một chút, nhẹ một chút."
Y sư lớn tuổi,   ấn huyệt như , thoải mái  híp mắt ngáy , Vệ Lễ một chân đá   cẳng chân , tức xanh mặt, "Còn ngủ nữa ? Ai cho ngươi ngủ ?"
"Hả, hả?" Phủ y nửa mê nửa tỉnh đáp,   thấy biểu tình như  đốt đuôi của Vệ Lễ.
Vệ Lễ cũng  tiếp tục đá  nữa, mà là khó chịu bất an  tới  lui trong phòng, loại hành vi  y sư  thấy  nhiều, phần lớn phát sinh   những sản phụ khi gần sinh.
Các nàng     cảm thấy nôn nóng sầu lo, bởi  nên tính tình  kém, tinh thần hoảng hốt, hỉ nộ vô thường.
Nếu   phán đoán sai, hẳn là chứng lo âu tiền sản.
Hắn hỏi, "Chủ công gần đây nghỉ ngơi  thoải mái  ? Ẩm thực thì  ? Có ăn gì cảm thấy lạ   ? Hoặc là thường cảm thấy trống rỗng, phiền muộn, phẫn nộ..."
Nếu hơn nửa ngày đều là ngủ cùng sầu lo, thì thật chính là đúng như lão y sư  nghĩ.
Vệ Lễ dùng con ngươi đen nhánh  lão giả y sư, mơ hồ lộ  ý tứ "Làm  ngươi ", y sư cảm giác  phán đoán chuẩn .
Nếu chủ công cũng  từng  thời kỳ "Nôn nghén" ,  thì chứng "lo âu tiền sản"  cũng   quá kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-289-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Như lão y sư tuyệt đối  nghĩ đến, phu nhân sắp sinh hài tử thì mỗi ngày chỉ  tức giận vì  đang mập thêm và thời tiết oi bức. Mà chủ công  cần sinh hài tử  mắc chứng lo âu tiền sản ...
"Chủ công,   đến bái Bồ Tát một  ,   chùa ở thành Bắc  Quan Âm Tống Tử nương nương  linh,  khi sinh hài tử đến bái ngài ,  thể phù hộ  con bình an."
Loại chuyện  cũng   uống thuốc là  thể giải quyết , chỉ  thể tìm nơi ký thác tinh thần. Dù   sinh hài tử cũng   là chủ công,   lo âu cũng   ảnh hưởng gì tới hài tử, chỉ cần chờ đến  khi hài tử sinh  là  .
Y sư vuốt vuốt râu, tiếp theo  sinh  lo lắng mới, hài tử sinh  xong,  khi nào chủ công  mắc thêm chứng trầm cảm  sinh  ?
Vệ Lễ cảm thấy đề nghị  của y sư trong phủ đúng là mười phần ngu ngốc,  cũng  định tiếp thu.
Tin thần Phật  ? Đây chính là chuyện ngu xuẩn nhất mà con   thể, vạn sự cầu   bằng cầu , huống hồ  cũng   ba quỳ chín lạy với mấy cái tượng gỗ .
 mà gần đây cảm xúc lo âu của  càng thêm nghiêm trọng, đến nỗi ăn ngủ khó an, tính tình cũng dần dần hung dữ, thậm chí  chút ảnh hưởng đến Triệu Hi Hằng .
Tất cả   bận bận rộn rộn, tiếng bước chân hỗn độn  trật tự, thị nữ, y sư, bà mụ, tất cả đều chạy lộn xộn ở trong sân,   bưng bồn nước chạy  chạy , trong bồn là m.á.u đỏ tươi.
Bỗng nhiên  một bà mụ hô lớn, "Phu nhân  xong !"
Bước chân Vệ Lễ lảo đảo vọt  trong, chỉ thấy Triệu Hi Hằng  ở  giường, sắc mặt trắng bệch,   m.á.u vẫn đang chảy  ngừng,  cho  bộ sàn nhà đều nhiễm một màu đỏ chói mắt, Vệ Lễ nắm lấy tay nàng, nhưng  thế nào cũng bắt  chuẩn.
"A Đam..." Hắn  gọi nàng.
Triệu Hi Hằng mở miệng, m.á.u nghẹn  yết hầu phát  thanh âm lọc ọc, chủ động cầm tay ,  mu bang tay trắng bệch nổi gân xanh, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Nàng  cái gì, Vệ Lễ căn bản    rõ, vì thế tiến sát lên, dán lỗ tai  cánh môi nàng.
Môi nàng tại mở ,  thở nóng rực phun lên vành tai ,  cho tim  đập nhanh,   đến quả thực  kềm chế .
Vệ Lễ thật sự sợ hãi,  mới   ở cùng nàng  đến hai năm, còn hứa với nàng là qua năm dẫn nàng   núi săn thú, tiết Nguyên Tiêu sang năm cũng  cùng   chơi lễ, tương lai còn  dẫn hài tử  xem hoa đăng, ngày tháng của hai  bọn họ  bắt đầu, còn  nhiều  nhiều chuyện  cùng  , nàng   thể bỏ   mà  chứ ?