Triệu Hi Hằng đầu tiên thấy uy lực của "Tiểu biệt thắng tân hôn" là bao lớn.
Hai mắt nàng vô thần, ngửa giường, ánh mắt thẳng tắp chằm chằm lên đoá hoa sơn chi màu trắng bạc vẽ đỉnh màn, tùy ý Vệ Lễ đang gặm gặm mặt nàng, cổ nàng như chó gặm xương .
Nàng da mỏng thịt mềm , Vệ Lễ đôi khi khống chế sức lực, nàng liền giơ tay đập lên đầu một cái, liền lẩm nhẩm hạ bớt sức lực.
Hiện tại Vệ Lễ mỗi ngày đều ngủ ba giấc, buổi sáng khi ăn cơm xong, ngủ tiếp một giấc, bảo là lấy tinh thần để chuẩn ngủ trưa, còn buổi tối cũng sớm ngủ một giấc, cho khéo léo thì bảo là dưỡng sức, nghỉ ngơi bù , nhưng thực tế chỉ là cái cớ để kéo màn, ngăn cách ánh mắt bên ngoài, mượn cơ hội chuyện liêm sỉ. Đương nhiên phần nhiều thời gian vẫn là ngủ , Triệu Hi Hằng cũng ở mà lôi nhiều cơn buồn ngủ thế .
Nàng cũng hao phí thời gian giường như , nhưng Vệ Lễ thật cách kiếm chuyện, thấy nàng ngoài liền k** r*n lên, một một gọi tên nàng, quậy đến bộ sân viện đều thể thấy. Sau đó tỉnh rụi thong thả trong phòng như chuyện gì, đám ma ma cùng bọn thị nữ tha hồ trộm.
Hắn hổ, nhưng Triệu Hi Hằng còn mặt mũi, chỉ thể nhận mệnh ở cùng với .
gây rối cũng chỉ dám cắn cắn gặm gặm một chút thôi, còn chuyện khác cũng dám tiếp tục tới.
Hắn cắn cắn xương quai xanh của Triệu Hi Hằng, mặt đỏ một mảnh, hô hấp nặng nhọc, thở hồng hộc, đáy mắt đầy nước nhộn nhạo, cả cực kỳ nóng mên.
Triệu Hi Hằng mặc niệm trong lòng nàng là một con cá mặn, đó nhắm mắt mặc kệ .
Vạt áo nàng mở rộng, lộ cái yếm nhỏ màu hồng cánh sen nửa che nửa đậy phần da thịt trắng nõn mềm mịn bên , cạnh đó đều loang lổ những vết hồng hồng cùng những vệt nước thể .
Vệ Lễ ôm nàng cọ tới cọ lui, bộ dáng khó chịu ngừng mà .
Triệu Hi Hằng trong lòng thầm mắng đáng đời, tự tự chịu.
Vệ Lễ cũng thỏa mãn với phản ứng của nàng, cứng rắn dán lên bên tai nàng thổi khí, nhất định nàng cũng mặt đỏ tim đập theo mới bỏ qua.
Hắn ôm lấy vai của nàng, , "A Đam, nàng thật mềm a."
Triệu Hi Hằng, "? ? ?"
Nàng lập tức mở to mắt.
Vệ Lễ cúi đầu, cọ cọ xương quai xanh của nàng, lẩm bẩm cứ như con ch.ó con tìm sữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-287-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Triệu Hi Hằng cắn lỗ tai của một ngụm, mơ hồ rõ hỏi, "Chàng lặp nữa xem? !"
"Cái gì mềm?"
Vệ Lễ chọc giận nàng chỗ nào , giơ đầu lên, đuôi mắt ửng hồng, sống c.h.ế.t , "Chỗ nào cũng mềm."
Triệu Hi Hằng nắm lấy cổ áo đẩy qua một bên, trong mắt liền ứa nước mắt, "Chàng biến ! "
Đôi mắt Vệ Lễ trừng to đến tròn hẳn, phảng phất như kinh hãi nhiều, nhưng dám gì, chỉ sợ hãi hỏi, "Nàng ?"
"Chàng câm miệng, cho mập! Ta mập! Coi như mập cũng chỉ tạm thời thôi !" Triệu Hi Hằng níu chặt cổ áo , nhíu mày .
"Ta nàng mập khi nào ?" Người hiện tại còn đạo lý ?
Vệ Lễ mới sợ nàng, thẳng lên, cùng nàng lý luận, Triệu Hi Hằng đẩy ngã giường, "Chàng mềm, là thịt nhiều thì mới mềm còn gì? Chỉ thịt nhiều mới mềm! Chàng đừng tưởng rằng đây chế nhạo trong lời của ! Chàng nhớ cho kĩ, mở miệng mấy lời như mặt , thì xé miệng của !"
Nói xong, nàng buông cổ áo Vệ Lễ , dậy, phủ thêm xiêm y, vỗ n.g.ự.c một cái liền xuống giường.
Hiện tại chuyện Triệu Hi Hằng kiêng kị nhất, chính là chuyện mập thêm .
Vệ Lễ ngã xuống giường, tóc tai tán loạn, gắt gao níu vạt áo của , cho hình xăm lộ nửa tấc, ánh mắt dại , phảng phất như thiếu phụ nhà lành chịu nhục nhã, hiện tại trong lòng hai câu hỏi.
Thứ nhất, Triệu Hi Hằng mập khi nào ? Nàng thật phân biệt trái mà.
Hai, khí lực nàng từ thế nào lớn như ?
bảo giường một là tuyệt đối thể, Vệ Lễ vội vàng lên, đuổi theo Triệu Hi Hằng , "Ta gì nữa, hai ngủ tiếp một lát ." Hôm nay còn hôn đủ.
"Ngủ cái đầu của !" Triệu Hi Hằng thấy gương mặt của , liền nhịn nhớ tới lời của .
"A Đam, nàng thật mềm a."
Bên tai vang lên những lời , nàng liền nhịn nghĩ đến chuyện lên cân, khỏi xót xa một trận.