Trong giọng  Tống tướng quân mang theo  nhiều cảm khái cùng hoài niệm,  đó coi lời  của Vệ Lễ như  khí, tiếp tục , "Ôm hài tử là như vầy đây,  tiên nhẹ nhàng nâng đầu của nó lên,  đó đưa tay đỡ lấy  lưng của nó, cuối cùng cẩn thận chậm rãi ôm dậy, úp  ngực, tiểu hài tử xương cốt giòn,  cẩn thận một chút là dễ dàng gãy."
Vệ Lễ   giảng giải cẩn thận, cảm thấy dáng vẻ    kinh nghiệm, theo bản năng  đầu , đôi mắt chăm chú, Tống tướng quân kề sát  chút, biểu hiện chậm rãi từng động tác cho  .
"Chủ công  hiểu ? Không hiểu thì thuộc hạ    một ."
Tống tướng quân hỏi một , Vệ Lễ nháy mắt  hồn, vội vàng nghiêng đầu , mũi chân chầm chậm đá đá mặt đất, biếng nhác về  khẽ mắng, "Ta     ôm hài tử, Tống tướng quân cho dù    một ngàn  một vạn   cũng sẽ   , hiện tại   nghỉ ngơi , ngươi  ngoài !"
"Vật thuộc hạ liền   ngoài, chủ công nghỉ ngơi thật ." Tống tướng quân  khéo hiểu lòng , cũng  giũ thảm , mà là thật cẩn thận đặt về  đầu giường,  đó còn đóng cửa  Vệ Lễ, tỏ vẻ mời ngài tự nhiên.
Tất cả hành động của Tống tướng quân đều giống như đang im lặng : Chủ công đừng  hổ, luyện tập ôm hài tử cũng   chuyện gì  hổ.
Vệ Lễ buồn bực  theo bóng lưng Tống tướng quân, hận  thể xé  thành mấy mảnh, đáng c.h.ế.t , cho dù   , thì    cái gì? Không  nhãn lực!
Hắn thẹn quá thành giận, nắm lấy gối đầu bên cạnh ném   cửa,  đó gối đầu mềm mềm rơi xuống mặt đất,   tiếng vang gì, nửa điểm cũng  thể trút căm phẫn.
Hắn còn  ném chút thứ khác, thuận tay  bắt lấy cái thảm Tống tướng quân đặt ở đầu giường,  định ném , chợt dừng , theo bản năng thu nó về,  đó đặt ở  gối đầu.
Vệ Lễ  chằm chằm cái thảm cuốn  thành một cuộn, nhịn   đỏ mặt,   hồi lâu, giống như  thể từ cái thảm lông dê trắng toát     tiểu hài tử .
Hắn   tự nhiên ho một tiếng, chạy tới  cửa, xác định trong viện vẫn an tĩnh,    nào .
Triệu Hi Hằng bảo  xem quyển sách , cái gì mà   tới tới  nhỉ ?
"Ba... Ba  cùng ..." Thật đúng là cần  một lão sư, đúng .
Vệ Lễ vỗ đầu, nghĩ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-271-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Hắn cảm thấy, sách cũng  thể  chay,  kỳ thật  thể thực hành triệt để hơn chút...
Dù  nhiều học thêm một kỹ năng cũng  mất mặt, hơn nữa đến khi  học xong, Triệu Hi Hằng còn  học,  liền  thể khoe khoang  mặt Triệu Hi Hằng  .
Vệ Lễ học theo dáng vẻ Tống tướng quân, thử ôm cái thảm dậy, cảm giác   thế  thật sự   ngốc.
-----
Quỳnh Lâm Yến cũng tổ chức ở hành cung  mặt nước, tuy Triệu Hi Hằng cảm thấy nàng tổ chức Quỳnh Lâm Yến  cũng  hẳn là cái Quỳnh Lâm Yến nghiêm chỉnh gì, nhưng Bình Châu  vốn là một địa phương nhỏ, vẫn nên cố gắng xử lý cho giông giống một chút, ít nhất  thể để cho   coi thường.
Nàng mang thai,  thích hợp ngủ muộn, nếu như theo thông thường, giờ Tuất mở tiệc, yến hội sẽ kéo dài cho đến tận giờ Tý, nàng thật sự thức  nổi, bởi  buổi chiều khi trời hãy còn sáng,  liền  lục tục đến dự.
Người giữ vị trí khôi thủ là một nam nhân dáng  nhỏ gầy trẻ tuổi, làn da trắng nõn, mắt to ,  cực kỳ thanh tú,   chút nam sinh nữ tướng. Hắn  ở vị trí đầu tiên, đối mặt để cho   đánh giá,   chút nào khó chịu  thấp thỏm, ngược  còn hứng thú bừng bừng, thần thái sáng láng.
Tiếp theo là một  trẻ tuổi dáng  cao to, khuôn mặt thường thường vô kỳ, nhưng phúc hữu thi thư khí tự hoa (*), giơ tay nhấc chân tràn đầy khí phái  cho  ai  thể bỏ qua.
(*) phúc hữu thi thư khí tự hoa: trong lòng  sách vở tất mặt mũi sáng sủa.
Triệu Hi Hằng đưa mắt quét từ  xuống các vị bên , nếu  từ cử chỉ khí độ, đều thật  tồi.
Nhìn quần áo bọn ,    bộ phú quý , cũng   đầy vẻ hàn môn, mỗi bên chiếm một nửa.
Người xuất  hàn môn phần lớn  kiêu ngạo  siểm nịnh, xuất  phú quý cũng   cao ngạo đắc ý.
Hai mươi    đều  trở thành đồng liêu với ,  tránh khỏi nâng ly cạn chén, khách khí một phen, cho đến khi yến hội diễn  quá nửa, đều cảm giác uống bao nhiêu cũng say  đủ, cũng đều quen thuộc với   nhiều, bầu  khí   còn câu nệ nặng nề như lúc mới bắt đầu, dần dần  thêm chút tiếng , tiếng .
Khi Triệu Hi Hằng mời bọn  dự tiệc, cố ý nhắc nhở , đừng quá quy củ.