Hắn hình như  sắp  phát biểu thêm cái cảm nghĩ bi ai thê lương gì đó, Triệu Hi Hằng cả  giật  một cái, vội vàng ngăn , "Đừng đừng đừng, tuổi còn trẻ chớ  giống như một lão già  tài nhưng sinh  gặp thời như , hiện tại, lập tức, mang theo lệnh bài của ngươi,  ngoài!"
Thẩm Đô An chóng mặt lảo đảo  tới cửa, Triệu Hi Hằng  bên trong  với theo, "Bổng lộc của ngươi một năm  trăm thạch lương thực, đừng quên lãnh."
Nghe thấy lời , mặt Thẩm Đô An đều đỏ lên , nước mắt  tự giác rớt xuống,  dùng tay áo lau nước mắt,  chạy  như gió m .
Hắn  bổng lộc ! Hắn  bổng lộc !
Thẩm Đô An trong phương diện nông nghiệp là    thiên phú, Triệu Hi Hằng  nghĩ sẵn cái vấn đề  từ lâu. Bây giờ còn  19 , tất nhiên  chờ khi tổ chức Quỳnh Lâm Yến  cẩn thận xem xét nghiền ngẫm sở trường của bọn họ, định chức vị xuống.
Triệu Hi Hằng theo bản năng  tìm Vệ Lễ thương lượng, bỗng nhiên kinh ngạc nhận     chiến trường hai tháng, đến nay còn  về.
Chỉ  thư tín lục tục truyền .
Nàng nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy đừng để việc  quấy rầy ,  ở  chiến trường cũng  cho   ý kiến mang tính xây dựng gì, hỏi cũng chỉ   phiền lòng.
"Báo!" Thanh âm cao vút của Tống Tuyền từ bên ngoài truyền đến, tiếp theo là một loạt tiếng bước chân vội vàng.
Nàng  giống như cơn gió vội vội vàng vàng mở cửa tiến , ba bước thành hai bước, mang tin chiến báo đưa cho Triệu Hi Hằng,  khuôn mặt hào sảng tràn đầy ý mừng.
"Phu nhân, chủ công ngày hôm   đánh hạ hai thành A Lặc Thái, Phú Dụ,  đánh cho Cao Lệ lui một trăm dặm."
A Lặc Thái cùng Phú Dụ là hai phòng tuyến trọng yếu nhất của Cao Lệ, vốn là lãnh địa của bộ lạc Mạt Hạt, một trong bảy bộ tộc ít ỏi do Cao Lệ chiếm lấy miền Đông Bắc gom , thống nhất đất nước cùng với năm bộ lạc còn  là Uế Mạch, Phù Dư, Ngạc Ôn Khắc, Mạt Hạt và Khiết Đan.
Hai toà thành  cơ hồ chiếm cứ một phần ba lãnh thổ của Bắc Cao Lệ,  khi chiếm  hai toà thành  , thì việc đoạt  Bắc Cao Lệ sẽ dễ dàng hơn  nhiều .
Triệu Hi Hằng liên tục lật tờ tiệp báo xem qua một   một , cuối cùng xác nhận    đang  mộng, liền thở dài nhẹ nhõm một .
Nếu thế tấn công thuận lợi như , đại để là  tháng chín liền  thể trở về , sinh kỳ của nàng là từ đầu tháng chín cho đến giữa tháng chín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-268-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Hai tháng căng thẳng cao độ, hôm nay mới thắng triệt để một ,   trong quân ngoại trừ thở dài nhẹ nhõm một , càng thêm vui mừng khôn xiết. Vệ Lễ hạ lệnh khao thưởng tam quân, tu chỉnh hai ngày, thế cho nên ngoài doanh địa mấy dặm đều  thể   tiếng hoan hô.
Vệ Lễ dẫn   phủ Phú Dụ.
Dương Trạch Lạp  thương, đang an dưỡng, Trần Nhược Giang dẫn   phủ Phú Dụ cùng A Lặc Thái để dán thông báo cùng tuần tra, tỏ vẻ đây thuộc sở hữu của , Tống tướng quân thì  an ủi thương binh, còn chuẩn  buổi tiệc tối ăn mừng .
Trên đầu vai Vệ Lễ quấn một vòng  một vòng vải thưa,  vải thưa còn  rỉ  chút m.á.u đỏ, nhưng  như  cảm thấy đau đớn, mặt  đổi sắc, quấn xong vòng cuối cùng liền dùng răng xé  rách, cột chắc,  đó mặc xiêm y .
Nước trong chậu đồng   nhuộm dần thành màu đỏ.
Cái  đối với  mà , bất quá chỉ là tổn thương nhỏ,   gì  gấp gáp .
Trận đánh   dễ cũng dễ,   dễ cũng thật đúng là  dễ.
Phong cách hành quân của Cao Lệ cực kỳ nhất trí với phong cách ngoại giao của bọn họ, sợ hãi rụt rè,  lên  mặt bàn, chọc cho  nổi lửa giận lên bốn phía,  đó  cuốn đuôi gấp rút thu binh chạy về như lũ chuột đồng xám xịt.
Làm  khác vô cùng giận dữ, nên  khỏi  mất  sĩ khí của đối phương.
Cứ lặp  lặp  vài  như thế, Vệ Lễ giả vờ tức giận, chính diện thì phát động tấn công mãnh liệt, kì thực  ám độ trần thương, âm thầm bao vây, lúc  mới một  đoạt  Phú Dụ cùng A Lặc Thái.
Điểm gian nan là do tốn thời gian quá lâu, sĩ khí  dễ  hao mòn; điểm dễ dàng là do quân đội Cao Câu Ly chiến lực  mạnh.
Sau khi Vệ Lễ đem đổ bỏ nước trong thau đồng,  cuốn chăn   giường,  chằm chằm đỉnh doanh trướng  đầu, thật lâu vẫn khó  thể   giấc ngủ,   ôm chăn  dậy .
Hắn   hôm  Triệu Hi Hằng khi nào thì rời giường , khi nào thì ăn cơm , ăn cái gì, hài tử lớn bao nhiêu , máy thai mấy ,  ai bắt nạt nàng  .
Loại tưởng niệm lảm nhảm  hề  chút dinh dưỡng nào , từ khi   rời thành Bất Hàm liền bắt đầu lan tràn phát tán , tích luỹ  theo thời gian, một ngày  càng nặng nề bức thiết hơn với một ngày, cơ hồ khó  thể khắc chế.