Hai    ngắm trăng, bọn thị nữ tất nhiên vô cùng hiểu   dám  theo, sợ quấy rầy hứng thú của Triệu Hi Hằng và Vệ Lễ.
Sau khi Vệ Lễ  xong,    Triệu Hi Hằng, nếu như nàng còn  nắm lấy cơ hội, cho dù     nũng, ôm  hôn vài ngụm cũng  thể vãn hồi  .
Triệu Hi Hằng còn   phản ứng, như thật sự  thèm để ý , mũi Vệ Lễ đau xót, cắn cắn môi mỏng, lập tức  còn  ảnh .
Cũng đúng,   nhiều,   lớn tiếng , Triệu Hi Hằng chỉ sợ sớm  thấy  phiền , ước gì   cho xong, nàng  thanh tịnh, một   thể yên tĩnh ngắm trăng.
Yên lặng  một lúc, trăng sáng  thưa thớt, gió nhẹ thổi lên, Triệu Hi Hằng ôm đầu gối dựa lên  ghế mây,  ánh trăng, âm u thở dài, giọng  thoáng phiền muộn, "Vệ Lễ,  lạnh."
"Lạnh thì liền về phòng, nàng kêu  cũng vô dụng." Lời của nàng  mới rơi xuống, một thanh âm từ góc hẻo lánh truyền tới.
Triệu Hi Hằng  nhịn nổi, ôm bụng,   ghế mây  đến ngã trái ngã , "Chàng   trở về  ? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Ở chỗ tối, nơi mà ánh trăng chiếu  đến, Vệ Lễ vén nửa góc áo choàng màu đỏ mận lên đến giữa lưng, sợ  dơ góc áo,  thì  xổm  mặt đất, cắn cọng cỏ đuôi chó,  vặn  thể  thấy Triệu Hi Hằng   ghế mây  ha hả, sắc mặt  liền xanh rờn, thật  cho chính  một cái tát, miệng  cần tiện  , nàng  chuyện   cũng  đáp ? Ngu quá !
Mặc dù là như , Vệ Lễ cũng giống như bịt tay trộm chuông, sống c.h.ế.t  chịu lộ  một góc áo ở nơi chỗ tối, giống như   liền  thể duy trì  lòng tự trọng lung lay sắp đổ của  .
Triệu Hi Hằng  đến sắp trào nước mắt , thật vất vả mới trở  bình thường, cảm giác     đến thật sự quá đáng, hiếm khi thấy  chút áy náy trong lòng.
Cái tên nhóc đáng c.h.ế.t ,  mỗi cái là mạnh miệng mềm lòng,  sẽ  mặc kệ .
Tâm Triệu Hi Hằng như là  Cẩu Đản Nhi đạp đạp mấy cái, tê tê dại dại , nàng lặng lẽ nhủ thầm một câu trong lòng, "Vệ Lễ thật là đáng yêu."
Nàng mới    mặt  ,  thì  khẳng định sẽ tức xù lông,  sẽ    khác dùng từ đáng yêu để hình dung .
Hai   yên lặng, như là một màn   căn bản  từng phát sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-263-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Lại một lát , Triệu Hi Hằng đổi tư thế,  , "Vệ Lễ,  lạnh,  lạnh thật."
Vệ Lễ  trả lời, cũng bởi vì lòng tự trọng mà  vẫn canh cánh trong lòng.
Triệu Hi Hằng vẫn luôn lải nhải kêu, giống như mèo kêu, liên miên  dứt,  vẻ như nếu   xuất hiện sẽ  ngừng.
Vệ Lễ rốt cuộc  nàng kêu đến  chịu nổi , phun cọng cỏ xuống mặt đất, phủi phủi xiêm y từ trong góc hẻo lánh chui ,  qua, ngước cằm   nàng, kiêu căng , "Vừa     bảo nàng  theo  về phòng    ?"
Triệu Hi Hằng ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to xinh  chớp chớp  về phía , "Ta hiện tại lạnh ."
Vệ Lễ vẫn  đầu   nàng, bộ dáng như thật  kiên nhẫn, má trái  "Nàng thật phiền", má   "Quỷ phiền toái",  đó   tự nhiên đưa tay về hướng nàng, rầm rì một câu, "Nắm ."
Sau khi  xong,  đợi Triệu Hi Hằng phản ứng gì, lổ tai của  liền từ từ đỏ lên.
" mà trời còn sớm,     trở về mà." Triệu Hi Hằng cảm giác   ám chỉ cực kì rõ ràng, nàng xê dịch, chừa  một vị trí  ghế mây, tiếp tục ngóng trông  .
"Không  trở về thì cứ  đây cho gió thổi ." Vệ Lễ  kiên nhẫn nhíu mi, sợ lạnh   chịu về phòng, đây   là tật  ? Xiêm y    chỉ  một lớp, cũng  thể lột  cho nàng mặc.
Triệu Hi Hằng "xuỳ" nhỏ một tiếng, l**m l**m môi, thật là, lúc  cần phong tình thì  phong tình một cách kỳ cục, lúc nên hiểu phong tình thì  như ông mù,  hiểu phong tình.
Nàng vươn tay, cầm lấy bàn tay to khô ráo ấm áp của Vệ Lễ.
Vệ Lễ theo bản năng  co quắp một chút, ngón tay nàng lạnh giống như một khối băng , tinh tế mềm mềm xen  trong lòng bàn tay chính ,  theo bản năng nắm chặt, "Cho lạnh c.h.ế.t nàng ..."
Mấy lời còn dư  nghẹn trong cổ họng  kịp phun , Triệu Hi Hằng cầm lấy tay , một tay kéo  đưa đến  ghế mây, cũng   khí lực nàng   lớn như , kéo một cái mà   lảo đảo ngã   ghế.
Vệ Lễ  Triệu Hi Hằng, mắt của nàng sáng sủa trong veo, như là chứa cả ngân hà, trong lúc nhất thời lời  gì cũng    , cảm giác  ngã  trong tay nàng hình như cũng   gì thiệt hại, ít nhất nàng xinh ,   ?