Mẫu  rõ ràng  hỏi   nguyện ý  , nếu như   nguyện ý, cũng  bắt buộc.
Triệu Hi Hằng sợ Tề Yên gặp chuyện  may, vì thế phái  một đường tìm kiếm, nửa tháng   nhận  thư tín từ Ung Châu về nàng .
Sau khi xem xong, Triệu Hi Hằng thở một  nhẹ nhõm, triệu những   tay trở về.
Nữ nhi của huyện chủ Hà Chiêu, vị Tề cô nương ,  mắt đang  thương, và đang dưỡng thương tại chỗ của Tạ Thanh Úc.
Khi Trấn Bắc vương còn sống bản, một bên ngại Cao Lệ phiền,  lòng phát binh, một bên thì bản   lớn tuổi dần dần mập lên,  thể  lãnh binh  trận,   chịu thả cho con trai    luyện, sợ  cứng cánh    chịu  lời,  quản giáo .
Về phương diện khác, Thanh Châu và U Châu đối với  như hổ rình mồi, nếu  cử binh thảo phạt Cao Lệ, khó chắc chắn sẽ  còn tổn thất nào khác, vì thế vẫn luôn dây dưa.
Ba bên đều dây dưa  ở một cục diện khá  định.
 Triệu Minh Cẩn đẩy một phen, hiện tại loại cục diện  định    đánh vỡ.
Lưu Hoán ở U Châu thế yếu, cục diện ở Thanh Châu nội loạn, Vệ Lễ liền  thể rảnh tay,  cần quá mức phòng ngừa  lưng .
Giữa tháng sáu mới bắt đầu thi cử ở thành Bất Hàm, hiện tại mới giữa tháng tư,  cảm thấy nếu như   Cao Lệ một hồi, cũng kịp trở về để xem chuyện khoa cử.
Vệ Lễ  tìm Triệu Hi Hằng thương lượng, hồi lâu  động binh, trong lòng  ngứa ngáy.
Hai   trong vườn hoa nhỏ  chuyện với  trong đêm, trăng sáng treo thật cao, trong suốt sáng tỏ, bốn phía cỏ cây khẽ xào xạc đong đưa,  u tĩnh thú vị,  vài phần như đang hẹn hò  trăng.
 mà Vệ Lễ  miệng  một bên lải nhải  ngừng, điều   cho Triệu Hi Hằng thật sự tức giận, yên tĩnh ngắm ánh trăng một chút   ? Ban ngày nhiều thời gian như   , cố tình đợi đến khi ngắm trăng    một đống chuyện.
Vệ Lễ  khi mở miệng lải nhải một trận xong, hỏi nàng, "Nàng cảm thấy thế nào?"
"Ta mặc kệ, tự  quyết định."
"Ta cảm thấy cũng , hơn nữa dù cho   ở chỗ  cũng   gì ." Vệ Lễ chững chạc đàng hoàng chơi ngón tay nàng , "Hơn nữa   còn  nàng ở đây  ? Ta ở đây  ngươi ở đây đều như  ."
Hắn ngẩng đầu  ánh trăng, cảm thấy cảnh tượng như , dường như  thích hợp k*ch th*ch,     lời tình cảm  Triệu Hi Hằng mắng , chắc là do  chọn thời cơ  ;  khí  đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-262-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Rút kinh nghiệm  , Vệ Lễ mang theo tình cảm  thuộc lòng mấy câu tình cảm   chép , đầy nhịp điệu , "Nàng chính là ,  chính là nàng, hai chúng  vĩnh viễn  phân ly."
Nghe , giữa vợ chồng với  đều   chút lời tâm tình riêng tư thế , đây là cầu thang để  định tình cảm.
Không  gió thổi tới nhưng Triệu Hi Hằng bỗng nhiên cả  khẽ run rẩy, răng nanh cũng thấy ê ẩm, còn ghê hơn cả ăn một giỏ quả Hạnh chua loét. Nàng ghét bỏ đẩy tay Vệ Lễ , Vệ Lễ còn  kéo nàng , nàng  bỏ , "Chàng đừng tới đây!"
"Ê răng  c.h.ế.t ." Nàng ghét bỏ.
Vệ Lễ  thẹn  giận, tức giận đến vỗ bàn, chùm tóc buộc đuôi ngựa  lưng khẽ đung đưa, "Triệu Hi Hằng,  nàng  khó phục vụ như , tự nàng    trượng phu  mấy lời tâm tình buồn nôn như thế,   thì nàng  ghét bỏ ! Nàng thích tìm ai thì tìm ,   hầu hạ nàng nữa !"
Hắn vèo một tiếng  lên.
"Bây giờ   bỏ   ?" Triệu Hi Hằng chớp chớp mắt,  .
"Đi! Mặc kệ nàng !" Vệ Lễ căng quai hàm .
"A,    ."
Vệ Lễ, "..."
Hắn liếc mắt một chút  Triệu Hi Hằng, thử thăm dò bước  một bước, nàng  phản ứng, "Ta  thật đây ! Nàng đừng tưởng  đầu  hôn một cái là  thể dỗ  ; lão tử hiện tại  ăn cái trò đó của nàng  ."
Triệu Hi Hằng  phản ứng  , ôm đầu gối vùi   ghế mây tiếp tục ngắm trăng.
"Lão tử  thật đây !" Vệ Lễ  cam lòng,  rướn cổ  nhấn mạnh thêm một .
Hắn tiện tay bẻ một cành cây bên cạnh, đánh lên  mặt đất như đang trút căm phẫn.
Triệu Hi Hằng  kiên nhẫn phất phất tay, ý bảo   cho mau, đừng   ồn .
Vệ Lễ cảm giác nếu  còn   nữa, thật là một chút cốt khí đều  còn, Triệu Hi Hằng sẽ cảm thấy nàng  ăn chính  sạch sành sanh . Địa vị nhất gia chi chủ cùng tôn nghiêm của   ném xuống đất, nhặt cũng nhặt  nổi, tuyệt đối  thể như !
Hắn chần chừ  Triệu Hi Hằng,  đó ném nhánh cây , từng bước một  về phía ngoài hoa viên, lớn tiếng tuyên cáo, "Triệu Hi Hằng nàng đừng hối hận,   thật đây! Ngươi cứ  ở chỗ  mà nuôi muỗi , trong lát nữa tự nàng về phòng,  ai  cùng nàng." Hắn cảm thấy uy h**p  đủ, "Về   cũng  để ý nàng nữa ."