"Được quận thủ nâng đỡ, tiểu nhân tư chất ngu  còn  thể kiếm  miếng cơm ăn, còn   chỉ giáo học vấn, quận thủ còn đem các loại văn thư liên quan đến Giang Đông đưa cho tiểu nhân xem, quan tâm tiểu nhân như  nhi tử .
Tiểu nhân thấy giao dịch lương thực của năm ngoái bỗng nhiên tăng mạnh, nhưng các loại giao dịch   nhu yếu phẩm   ít, từ đó cảm thấy  lẽ do thời cuộc nên dân chúng mới giảm chi tiêu mua sắm những thứ   nhu yếu phẩm, ngược  càng tích trữ lương thực để chuẩn  bất cứ tình huống nào. Cho nên tiểu nhân cảm thấy  nên tiếp tục khai triển việc khai thác châu báu  các loại vật phẩm  mấy cần thiết mà  nên trồng nhiều lương thực.
Tuy Giang Đông khí hậu ấm áp, nhưng hàng năm đều sẽ  nạn sâu bệnh li ti, dẫn đến thu hoạch lúa nước  giảm  nhiều, cho nên cảm thấy ở trong ruộng lúa cần  chăn nuôi thêm vịt,   thể tiêu diệt côn trùng  hại,   thể   phân vịt để bón lúa, trong ruộng còn  thể nuôi thêm cá..."
Khi   những lời , đôi mắt đều đang phát sáng, rạng rỡ chói mắt, nhưng mà giây lát  ánh sáng  ảm đạm xuống, "     quận thủ nuôi quá kỹ đến   khó khăn của nhân gian, biện pháp  căn bản là  , vịt còn  thể gặm mất lúa nước, còn  thể ăn mất cá trong ao..."
"Nói lung tung!" Phía    phát  tiếng.
Triệu Hi Hằng đưa mắt quét  xuống, chỉ thấy quận thủ quận Tập An đầy mặt đỏ lên,  phu nhân  che miệng kéo  xuống, thấy ánh mắt   đều  sang đây đánh giá, phu nhân  cũng  tiện  bịt miệng của .
"Vịt vốn chỉ lấy cỏ dại ốc đồng cùng côn trùng  món ăn chính, trừ phi  đói cực kì thôi,    thể gặm thóc lúa? Chỉ cần khống chế  lượng vịt thả  ruộng, phương pháp , hơn phân nửa là  thể  ." Hắn  như c.h.é.m đinh chặt sắt.
Đôi mắt Thẩm Đô An trừng to, vẫn liên tiếp nhấn mạnh, "Tiên sinh và đại nhân sẽ  gạt  , đại nhân nuôi  ăn mặc mười mấy năm,  đại ân đối với ."
Vệ Lễ đá bàn một cái, "Nếu như ngươi thật sự   một chút tác dụng nào,  điên  mới nuôi  ngươi mười mấy năm ! Còn  chuyện  chỗ nào cũng mang ngươi theo  ?"
Người bên  cũng  nhịn  bắt đầu bàn luận xôn xao, trách   mỗi  quận Giang Đông nộp báo cáo đều  thể  bình là "Ưu" , hoá  đều là   chuẩn  sẵn, sớm  còn  thể  như , bọn họ cũng đều học theo một chút  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-257-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Triệu Hi Hằng nhịn   xoa xoa mi tâm, cảm thấy  trẻ tuổi  quá đáng thương,   lợi dụng xong cho một hạt lúa liền thấy   ; nếu  thực sự  khả năng như , đừng  ăn no mặc ấm ,  cái gì mà  ?
Trong lòng nàng cũng tức giận, hành vi của quận thủ quận Giang Đông  thật sự vô lương tâm, một bên thì chê bai  ,    cái   , cái   ,   điểm nào , một bên   mượn    việc cho ,  đời      mặt dày    lương tâm đến  chứ ?
"Hắn còn bảo ngươi  cái gì?" Triệu Hi Hằng ép cơn giận xuống hỏi.
Thẩm Đô An hiển nhiên còn  tỉnh thần  từ chuyện quận thủ quận Giang Đông lợi dụng , mắt nhập nhèm lắc đầu, "Không... Không  gì ."
Phu nhân quận thủ quận Giang Đông quỳ một bên vội vàng nhấc tay, "Thiếp  ,   một năm một mười đều  cho ngài, chỉ cầu ngài  thể thả cho   một đường sống. Việc      tham dự, cũng   tòng phạm. Tuy cũng  hiềm nghi là  mà  báo, nhưng xin ngài nể tình   tự giác cử báo, bỏ qua cho   một ."
Hai phu thê  chính là đại biểu điển hình cho chuyện tai vạ đến nơi, mỗi  tự bay. Khi một phương gặp nạn, bên  vội vàng phủi sạch quan hệ bảo  bản . Chỉ  thể cùng hưởng phú quý,  thể cùng chung hoạn nạn.
Triệu Hi Hằng và Vệ Lễ đối với quan hệ phu thê của bọn họ khiếp sợ đến   , nhưng vẫn gật đầu đáp ứng .
Vệ Lễ yên lặng nắm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Hi Hằng.
"Thường ngày, mấy công văn bên  đưa tới đều là Thẩm Đô An phê duyệt . Còn  chuyện tỉa cây cắt hoa trong phủ, giúp việc trong bếp, nếu như Thẩm Đô An  bận bịu học hành  phê duyệt công văn,  đều . Thẩm Đô An là nghĩa tử, một tháng hẳn   một lượng bạc tiền tiêu vặt, nhưng lão    hổ     cho  một xu nào. Cho dù là thuê  bên ngoài  phủ  công cũng cần trả tiền a, Thẩm Đô An chính là một lao động miễn phí, chỗ nào cần thì  mặt ngay chỗ đó,  còn dùng vô cùng ."