Trước mắt chỉ thể đùa nghịch ly rượu trong tay, phân tán lực chú ý của .
Nam nhân trung niên cả run lên, ráng chống đỡ trấn định , "Giang Đông... Trong quận Giang Đông dân chúng nhiều, thần cứ mãi nghĩ, nên trồng nhiều lương thực một chút, dân chúng ăn no, mới thể an cư lạc nghiệp."
"Phải ? Sao nhớ là, trong sổ con của ngươi là, lương thực tuy trọng yếu, nhưng trong quận càng nên phát triển thương nghiệp nhiều hơn nhỉ?" Vệ Lễ nhướng mắt lên, như .
"Vậy, , ? là thần nhớ lộn ." Nam nhân lau lau mồ hôi lạnh trán, ", đúng , phát triển... Phát triển nông nghiệp, cũng... cũng thể để mắt đến thương nghiệp, là đều xem trọng... Đều xem trọng..."
Vệ Lễ và Triệu Hi Hằng cảm thấy quá rõ ràng , xung quanh cũng đều nhăn mày , thứ do tự , cho dù nhớ rõ mỗi từ mỗi câu, nhưng nội dung là liên quan đến sinh sống của cả một quận như thế , là nội dung tổng kết nữa, thể nhớ lầm chứ ?
Vệ Lễ cầm chén rượu trong tay ném thẳng , lập tức nện đầu quận thủ quận Giang Đông, đập cho m.á.u tươi giàn giụa, ôm đầu k** r*n, cũng dám la quá lớn tiếng, "Chủ công tha mạng, chủ công tha mạng."
"Cái sổ con thật sự là ngươi ?" Vệ Lễ bóp chặt ly rượu của Triệu Hi Hằng đầu ngón tay, "Ta chỉ gạt ngươi một chút, ngươi còn cho là thật? Trên sổ con rõ ràng là khởi công xây dựng thuỷ lợi, trồng nhiều lúa gạo, trong ruộng lúa chăn nuôi thêm vịt!"
Quận thủ quận Giang Đông ngã mặt đất, mồ hôi lạnh tứa ướt đẫm, mắt thấy sự tình bại lộ, vội vàng dập đầu, "Chủ công tha mạng! chủ công tha mạng."
Giống như cũng chỉ bốn chữ .
Những còn cũng chậc chậc cái gì. Ngươi xem, tìm thì cứ thoải mái,trong bọn họ cũng ai từng , nhưng gì cũng học thuộc lòng bản thảo , mà cho dù nhờ nữa, cũng thể quá . Viết như thế chọt mắt ?
Ly rượu trong tay Vệ Lễ trong hung hăng ném đầu , một chỗ m.á.u ch** n**c mắt rơi. Sau đó Vệ Lễ chầm chậm bình tĩnh , cất cao giọng , "Ngươi đến gần chút."
Quận chủ quận Giang Đông liền bò bò đến, leo lên thềm, quỳ chân Vệ Lễ, run cầm cập thỉnh tội, "Chủ công tha mạng, thật sự... Thật sự tiểu nhân tự tay ..."
Vệ Lễ lên, hung hăng đạp xuống , đó lớn tiếng mắng, "Bò lên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-255-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Giày vò như thế hai , lăn qua lăn đầu cũng chảy máu, than thở lóc, vô cùng thê thảm, Triệu Hi Hằng cũng nổi , nắm lấy tay áo , "Chàng phạt thì cứ phạt, vũ nhục như thế coi ."
Mọi thấy Vệ Lễ đang nổi nóng, trán gân xanh đều phồng lên , Triệu Hi Hằng lúc mà mắt còn dám mở miệng, chừng sẽ giận chó đánh mèo.
Vệ Lễ vẫn thẳng tắp, nhăn mày, Triệu Hi Hằng thấy hoạt động, cho rằng thanh âm của nhỏ, dứt khoát kéo xuống.
Kéo động đậy gì, níu cũng níu .
Triệu Hi Hằng chau mày, nắm tay áo của , sức kéo xuống, Vệ Lễ lảo đảo một cái lên thành bàn.
Hắn nổi giận đùng đùng đầu, Triệu Hi Hằng.
Triệu Hi Hằng cũng nghĩ đến dùng sức lớn đến như , chút ngượng ngùng.
Mọi dám thẳng, đang vui vẻ êm phát cái thiện tâm gì chứ, cậy sủng mà kiêu cũng mức độ a! Năm đó Trấn Bắc vương cũng một sủng , yêu đến mức chỗ nào cũng mang theo. nàng suy nghĩ, rõ ràng bao nhiêu cân lượng, cũng yến hội mà cầu tình cho tội nhân như thế, cuối cùng cả hai đều lôi ?
Triệu Hi Hằng cho dù là chính phu nhân, đang thai, Vệ Lễ thể gì nàng; nhưng dám trái ý như thế, còn đem kéo lảo đảo một cái thật mất mặt, khẳng định sẽ thất sủng thôi .
Tay Triệu Hi Hằng tiến trong tay áo của , tìm tay , cầm lấy, cùng mười ngón đan nắm chặt , da thịt mềm mại quấn , cho Vệ Lễ nàng bành quai hàm , "Nàng gì ?"
"Không mới với , đừng quá tức giận mà." Triệu Hi Hằng lắc lắc tay , "Chàng đánh chửi coi như xong , nhưng mà để cho bò lên lăn xuống như thật quá vũ nhục , mà còn mặt nhiều như còn gì."
"Ta tức giận, ngay cả tình huống của cái quận của chính như thế nào đều hiểu , thể sắp xếp thỏa, trị an một quận chứ ? Lừa gạt , ghét nhất là nào dám lừa gạt ." Vệ Lễ vẫn cau mày.