Lúc  Vệ Lễ mới cảm thấy mỹ mãn, tiếp tục tựa cằm lên bả vai nàng. Hắn cũng  ngu ngốc,  suy nghĩ một chút, liền nghĩ đến oanh oanh yến yến ở bên Tây viện đó.
Hắn   mà, những  đó tuy dắt cả nhà , nhưng   mang tất cả đều là nữ nhi, hoá  đánh chủ ý  lên trong sạch của .
Đêm nay cái Lưu tiểu cô nương gì , sợ là một thành viên trong đó chứ  sai.
"Cứ  theo   lúc , nên đuổi bọn họ  ngủ ngoài đường." Vệ Lễ cả giận .
"Được , mấy ngày nữa báo cáo công tác xong, xử lý yến hội tiễn bọn họ  là  ." Triệu Hi Hằng đưa bàn tay qua, đặt  trong lòng bàn tay    nũng: "Chủ công tay  mỏi quá,  xoa bóp cho  ."
Mặt Vệ Lễ đỏ lên, thanh thế  tự giác liền yếu xuống, bóp bóp tay cho nàng.
Tay nàng thuần trắng như ngọc, mềm mại  xương, đầu ngón tay cho đến khớp xương đều là màu hồng nhàn nhạt, chính là đôi tay , mới  niết lấy mệnh , cuối cùng cũng dính  cái thứ mà  thể  rõ.
Hắn càng nghĩ mặt càng đỏ, yết hầu phát khô, hô hấp dồn dập, vội vàng cố mở lớn mắt, dời đề tài  , "Vậy thì bảo cho bọn họ đem những nữ nhân  đưa trở về hết, đỡ nàng  chướng mắt."
"Vậy cũng  cần,    tâm tư , bọn họ còn  thể ép   ? Nếu   tâm tư ,  cho dù đuổi sạch hết giống cái trong phủ  đến con muỗi cái cũng  còn, cũng   ngăn  ." Triệu Hi Hằng miễn cưỡng , nàng yên tâm với Vệ Lễ .
Bình Châu  rộng, như bảo những tiểu cô nương  một  khởi hành về nhà, vạn nhất  đường gặp nguy hiểm gì thì  . Hơn nữa, cứ  đuổi   liền đuổi  như thế,  chừng   bọn họ  thầm  lưng là nàng chứ  ai khác. Nên để cho bọn họ  một cái, cũng   là nàng  rộng lượng, mà là tự Vệ Lễ   .
Vệ Lễ   sự tín nhiệm trong lời  của nàng, trong lòng  chua xót  mềm, như là ngâm  ở trong nước ấm, hôn hôn đầu ngón tay nàng,   tự nhiên  đầu .
Loại cảnh tượng     chút lời  nào đó mới đúng, nhưng bây giờ     .
Nghĩ đến   khi   chuyện với Triệu Hi Hằng, nàng hình như  ý là    một phu quân như a gia của nàng, một phu quân  thể  thư cho phu nhân  mấy lời ngọt ngào nhão nhẹt như , Vệ Lễ liền đỏ mặt. Hắn ngậm đầu ngón tay Triệu Hi Hằng l**m l**m, da đầu run lên, dùng ánh mắt thâm tình chăm chú  nàng,  đó giống như  bản thảo mà , "A Đam, nàng là thê tử  nhất  nhất  thế giới ,  đời  khẳng định  cô phụ nàng."
Sau khi   xong, hận  thể tìm cái lỗ nhảy xuống cho xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-250-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Cả  Triệu Hi Hằng khẽ run rẩy, vội vàng rút ngón tay mềm ướt  tay   chùi chùi, "Có bệnh thì  khám bệnh,  bệnh  lên cơn cái gì ?" Ánh mắt nàng phức tạp,  bổ sung, "Làm vẻ dầu mỡ   gì chứ."
Cả  Vệ Lễ đều  nứt ,  cho rằng,  cho rằng Triệu Hi Hằng sẽ  thích  cảm động,  nghĩ đến nàng  ghét bỏ như thế, "Không  nàng thích như thế  ?"
"Ai   thích ? Ta  thích." Vừa nhão nhẹt  trơn trợt như thế, Vệ Lễ về  còn  chuyện như  với nàng, nàng sợ là sẽ điên mất.
"Chính nàng    còn gì !"
"Lần nào ?  nào? Ta  nhớ là    qua."
-----
Tuy Triệu Hi Hằng  đuổi mấy  đó , nhưng Vệ Lễ  cấm túc mấy  đó một phen , một  cũng  cho bước  khỏi Tây viện,  càng  cần  dám õng ẹo đến  mặt Triệu Hi Hằng chọc cho nàng chán ghét.
Triệu Hi Hằng  tức giận đối với bọn họ, nhưng   nghĩa là Vệ Lễ  buồn bực. Dù mấy  dám gây phiền toái cho , nhưng đều là   việc  dùng,    thể g**t ch*t, thật phiền toái.
Hắn thở dài.
Quận thủ quận Tập An qua bốn năm ngày mới đến, xem như là  tới muộn nhất trong cả đám,     sợ hãi Vệ Lễ, mà là  đường xe ngựa  hỏng, trì hoãn hành trình.
Hắn  đến liền  trận trượng ở  Tây viện doạ sợ, đây là tới báo cáo công tác  là đến  tù? Trong lòng nơm nớp lo sợ, cảm thấy  hổ danh là Vệ Lễ, lâu như   gặp, tính tình vẫn   như cũ,  việc vẫn tàn bạo như cũ.
Nữ nhi của    cũng theo đến, tiểu cô nương vốn dĩ   tìm gặp Triệu Hi Hằng một chút, nhưng ngay cả cửa cũng   , trong lòng khó tránh khỏi chua xót.
Lại cảm thấy Triệu tỷ tỷ    theo tên Vệ Lễ  thật sự đáng tiếc ,  quá hung dữ , ngay cả cửa cũng  cho    ,   đối với Triệu tỷ tỷ    ? Chắc là    , lúc ,  khi   đối với tỷ tỷ  , liên tiếp lớn tiếng với nàng .