Vệ Lễ thấy tốc độ nàng lật xem, nuốt một ngụm nước bọt.
Nàng nhanh chóng lật qua ba trang, mày nhăn sâu hơn, "Nói hươu vượn, lãng phí thời gian."
Vệ Lễ liều mạng gật đầu phụ họa, tỏ vẻ tán thành, "."
Triệu Hi Hằng vén tay áo mới rũ xuống lên, đó xắn tay áo, "Chọn , lấy mấy loại giống như hết, do ai thì phạt bổng lộc ba năm, trả trở về cho , g.i.ế.c gà dọa khỉ."
Vệ Lễ thoáng khiếp sợ nàng, Triệu Hi Hằng gật gật đầu, hiểu ý trong ánh mắt , "Không vấn đề gì , cho dù phạt bổng lộc ba năm bọn họ cũng thể sống thật thôi, bình thường cho chút trợ cấp gì đó để động viên, g.i.ế.c gà dọa khỉ thì cho độc một chút."
Nàng khoa tay múa chân thủ thế.
Biện pháp đánh một bạt tay, cho một trái táo tuy rằng ti tiện, nhưng vận dụng thoả đáng vẫn là một biện pháp .
Năm chữ "trả trở về "như mở cho Vệ Lễ một cái thế giới mới.
, Bình Châu cao nhất, bắt ai , thành cái kiểu gì đều là định đoạt.
Vốn dĩ tức giận nung nấu ý chí phấn đấu, liền c.h.ế.t với mấy thứ , nhưng rõ ràng đổi một biện pháp là thể giải quyết vấn đề .
Một con vốn dĩ chỗ nào cũng càn, bỗng nhiên bởi vì coi trọng một chuyện mà ép trở nên giữ quy củ mới đưa đến bản lâm khốn cảnh.
Nếu dám tạo khó khăn cho , liền giải quyết tên tạo khó khăn đó là xong, còn khó khăn .
Vệ Lễ ôm Triệu Hi Hằng, hôn một cái xoạch.
Trong ánh mắt cơ hồ tràn ngập "Tức phụ thật tuyệt."
Triệu Hi Hằng bĩu môi, cảm giác chút đau đầu, Vệ Lễ hình như ngoại trừ đánh , cái gì cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-239-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Hắn cũng , cấp là cũng , hiểu một ít, lừa là ; nhưng rõ ràng, mấy tính tay mấy tinh thông trong phương diện .
Nàng bây giờ thể xem giúp , bởi vì cái địa phương Bình Châu nhỏ, nàng cũng quen , xảy chuyện gì quá phức tạp, đợi khi tương lai mảnh đất lớn hơn một chút , cũng thể mãi là nàng giúp .
Tuy rằng Vệ Lễ hào phóng uỷ quyền cho nàng, lợi cho nàng củng cố địa vị, cho dù một ngày nào đó Vệ Lễ lòng, Triệu Hi Hằng cũng sợ.
Triệu Hi Hằng tự nhận thức bản là cái nữ trung hào kiệt Gia Cát Lượng gì, thể đội nửa bầu trời, cánh như bọ cánh cam thì cũng bớt ôm đồm việc , đến lúc xảy chuyện thể khống chế thì mệt tâm , còn mệt luôn thể xác và tinh thần của .
Mà nàng quản nội trạch, tuy Vệ Lễ nuôi tiểu lão bà gì nên nàng cũng bớt lo, nhưng quản một đám từ xuống cũng ít, thoải mái nổi.
Nếu như theo thế giới hiện tại, Vệ Lễ nếu càng đánh chiếm nhiều thì lãnh thổ tất nhiên sẽ càng ngày càng rộng lớn, tuy rằng nàng cảm thấy tính cách và năng lực Vệ Lễ đều quá thích hợp, nhưng cảm thấy nếu càng ngày càng mạnh, cuộc sống của liền sẽ càng ngày càng vững chắc, gì .
Nghĩ nhiều cũng vô dụng, Triệu Hi Hằng búng lên Vệ Lễ một cái, "Nhanh lên , chúng cùng lựa ."
Vệ Lễ cam nguyện cầm sổ con lên, bắt đầu xem từng chữ từng chữ một, Triệu Hi Hằng xem xong năm quyển, còn đang xem quyển đầu, thỉnh thoảng gặp chữ nào nhiều nét, còn nhíu mày nghĩ nghĩ một chút.
Triệu Hi Hằng phòng ngẩng đầu quét mắt một chút, thấy cau mày, trong lòng mơ hồ dự cảm, cho dù mỗi bản tấu sổ con rút còn ngắn ngủi chỉ một trang, xem cũng tốn sức.
Nhiều năm thiếu sót tu dưỡng văn hóa một sớm một chiều là thể bù , mặc dù thông minh, nhưng mỗi ngày nhiều việc bận rộn như , gì nhiều thời gian để ý tới từng việc vụn vụn vặt vặt ?
Nàng nhẹ nhàng đẩy đẩy Vệ Lễ, xem mấy cái sổ con , "Không bằng chuẩn một hồi khoa cử của Bình Châu, chọn lựa vài nhân tài ."
"Bình Châu tự lập một năm, ngoại trừ quan viên các nơi, bên cạnh cơ hồ đều là võ tướng, bọn họ cũng hiểu nông cạn với mấy cái , một thêm mấy văn nhân bên cạnh cũng , kinh tế mới là căn cơ định. Có tiền lương thực thì dân chúng mới an cư lạc nghiệp, mới thể cần lo lo , Tống tướng quân bọn họ tuy cẩn thận, nhưng chuyên mấy chuyện thế , thể sử dụng bừa."
Vệ Lễ tinh tế phân tích, cảm thấy Triệu Hi Hằng lý, "Đêm nay liền phát thông tri, cho bọn họ trù ."
Khoa cử hiện nay vẫn thi hành như đây, tiên là các hương lý đề bạt lên những nhân tài nhân phẩm cùng học vấn đều ưu tú, đó tiến hành tầng tầng sàng lọc, cuối cùng do Vệ Lễ tự gặp mặt chọn lựa.