Vệ Lễ từ phía  lưng ôm lấy nàng, đem mặt chôn   bờ vai nàng hít sâu một , ngửi mùi hoa Sơn Chi nhàn nhạt   nàng,  như   việc gì , "Không  chuyện gì,  cần nàng bận tâm, nàng an tâm dưỡng thai là   ."
Triệu Hi Hằng chợt nhíu mày,  lằng nhà lằng nhằng như  là   chuyện gì xảy ? Bình thường  hỏi han chẳng  thống khoái oán giận nàng vài câu  ?
Mấu chốt là nàng bận tâm còn ít  ? Bận tâm cái tên lão cẩu   chữ       đấy thôi.
Hơn nữa  hiện tại  cái giọng   ăn đòn a, nàng nhịn   thật  tát cho  một bàn tay.
Triệu Hi Hằng kiên nhẫn hỏi, "Nói ,  cái gì phiền lòng thì   ,  xem  thể giúp đỡ    ."
Vệ Lễ  hỏi cảm thấy mất mặt,  là một nam tử hán đại trượng phu, còn  nhờ tức phụ hỗ trợ ? Sợ nàng tiếp tục truy vấn, vì thế liền lên giọng  kiên nhẫn,  cho  lệ, "Ta  thể  chuyện gì? Chuyện nam nhân trong nhà thì nữ nhân bớt quản ,  nhiều như   gì ? Ăn cơm ."
"Ăn bùn  ăn gì ? Cho  mặt mũi    đúng  Vệ Lễ? Miệng  cần liền quyên cho   nhu cầu, chứ há miệng  mà cứ   tức giận thì  lắm ? Cái gì gọi là chuyện của nam nhân thì nữ nhân bớt quản? Cái gì gọi là   nhiều? Quan tâm , hỏi  hai câu còn bảo  sai?
Người xụ mặt   là , đầy mặt uỷ khuất, xong hỏi cũng  cho hỏi,  tổng cộng  mấy cái tật  lận?"
Nàng vỗ bàn,  cho bát đũa  bàn nhảy dựng.
Triệu Hi Hằng vốn nghĩ    một thê tử hiền lành, một mẫu  ôn nhu,  nể tình Vệ Lễ gần đây "Nôn nghén" vất vả, cùng với nhẫn nại cố gắng luyện chữ của , nàng tạm thời  hành hạ .
 cái tên lão cẩu Vệ Lễ  thật sự là quá  thiên phú trong chuyện khơi dậy lửa giận của nàng ngay cả lúc nàng đang tâm bình khí hoà nhất, còn  dễ như trở bàn tay, ép nàng trong lòng mắng chửi  mà. Hiện tại tính tình nàng còn khoa chịu hơn , cho nên một chút uỷ khuất cũng chịu  nổi, huống chi là cái miệng nợ  của Vệ Lễ, mở  là hận  thể  cho   tiến lên tát  hai bạt tay.
Nói thật, nàng đang tu  dưỡng tính,  khi mang bầu nàng cũng  ít khi thầm chửi  trong lòng, sợ hài tử học tật .
Tối hôm qua  đoạt kẹo hồ lô với , Triệu Hi Hằng tạm thời cảm thấy  thể gọi là tình thú, hơn nữa nàng cũng thật sự  thể ăn nhiều táo gai.
Triệu Hi Hằng thấy khó thở, lời   qua đầu  lập tức liền nhảy xổ  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-237-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Nàng ngược  giật , hình tượng ôn nhu  thiện của   triệt để sụp đổ  mặt Vệ Lễ  , nhưng nghĩ  một chút, sụp đổ thì sụp đổ , dù  hiện tại nàng cũng  sợ Vệ Lễ .
Vệ Lễ  mới  xuống,  nàng vỗ bàn như thế, theo bản năng b.ắ.n dậy, tay vẫn quy củ dán bên cạnh đùi,  thể tin  Triệu Hi Hằng.
Khi nàng mới   thai, tính khí nóng nảy, nhưng trong một tháng   ôn nhu  như trong dĩ vãng,  cho rằng thời kỳ táo bạo  qua,  nghĩ đến hiện tại càng nóng nảy như thế ? Mắng chửi  cũng mắng dữ như ?
"Ta... Ta  ..." Vệ Lễ  kinh ngạc trong lúc nhất thời    cái gì cho , cuối cùng chỉ nghẹn   một câu, "Sao nàng   thể mắng chửi  như thế ?"
Triệu Hi Hằng thở  một  thật dài, "Ta cứ mắng thì thế nào? Ai bảo   mắng chửi    chút cải biến nào ? Ta nhịn cái miệng  của   lâu , từ  đầu tiên gặp mặt ở Đan Đông,  hận  thể cắt bỏ cái miệng  của  ."
Mắng chửi  thật là thoải mái, nàng vẫn còn  mắng chửi .
Lời mắng chửi  giống như con sóng cuồng, mà miệng thì  như nắp đậy,  mở  liền khó  thể phanh kịp.
Vệ Lễ triệt để trợn mắt há hốc mồm.
Triệu Hi Hằng  đỡ bụng hung hăng vỗ một cái lên  mặt bàn, "Nói! Đến cùng là chuyện gì,  cúi cúi giơ cái mặt con lừa  cho ai  ?"
"Không... Không  đại sự gì." Vệ Lễ kinh cũng chấn kinh đến  lắp , "Chỉ là Trần Nhược Giang đem sổ con cả năm của Bình Châu đến cho  xem, nhiều quá nên   chút phiền."
Triệu Hi Hằng nheo mắt   đánh giá , cuối cùng dùng một giọng  khinh miệt  nhạo , "Là  chút phiền  là xem  hiểu?"
Mặt Vệ Lễ thẹn đến đỏ ửng, lớn tiếng biện giải, "Là phiền! Không  xem  hiểu!"
Bụng   bao nhiêu mực nước, Triệu Hi Hằng  gia sư cho  lâu như ,   thể  rõ ràng? Binh pháp thì chỉ  sơ một chút  tinh thông, còn mấy thư khác như khó tiếp thu như đầu gỗ .