Áo khoác màu trắng toát choàng lên , gió thổi  một  cọng lông tơ  phe phẩy lên,  cho cả  nàng  vẻ tròn vo, Triệu Hi Hằng thật hiếm khi trông phù hợp với hai cái từ phúc hậu như lúc . Cái khăn quàng cổ lông chim cùng màu cũng che  cổ Triệu Hi Hằng,  ấm áp, che  nửa khuôn mặt của nàng, bên ngoài dù   gió thổi cũng  sợ.
Nàng   ghế chờ Vệ Lễ  xong xiêm y  , nàng một cử động nhỏ cũng  dám, khẽ động liền  nóng đến toát mồ hôi,    cởi bớt xiêm y  , mất công trong chốc lát   mặc   rườm rà, chỉ  thể thúc giục Vệ Lễ, "Chàng mau một chút ."
"Lập tức xong ngay." Vệ Lễ rầu rĩ ứng nàng, "Ngươi đừng thúc dục."
Không trong chốc lát,  chui đầu trong  đến, trong n.g.ự.c ôm một cái áo choàng lông màu đen  viền vàng,   cũng là một bộ xiêm y cổ cao màu đen thêu chỉ vàng thành hình dạng những đám mây, kiểu dáng tương tự như bộ   mặc ở phủ quận Tập An, lộng lẫy nhưng  nặng nề, ngược  là  sáng sủa, vô cùng tương xứng với .
Ánh mắt Triệu Hi Hằng  mấy cái lỗ mắt xích to bằng ngón tay út  cổ áo choàng hấp dẫn lấy,  là trang sức,  là dùng để gài áo . Nàng nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác  cũng dung tục  kém gì  khác , cảm thấy đám vàng  thật là  mắt. Có thể là nàng quen  Vệ Lễ cảm thấy  mắt, cho nên mấy loại đồ vật  cũng  thuận mắt theo.
Tiểu Đào chống khung cửa  theo hai , cách thật xa còn lảm nhảm dặn dò, đừng ăn cái , đừng ăn cái , đừng  chỗ quá đông , cũng đừng một  đến chỗ quá ít . Nếu   hai tiểu phu thê    hẹn hò, nàng  thật hận  thể một tấc cũng  rời, bám theo Triệu Hi Hằng.
Triệu Hi Hằng  đến lỗ tai  đóng kén , liền vội vàng kéo tay Vệ Lễ chạy  bên ngoài,  Tiểu Đào sợ tới mức đôi mắt cũng  trừng lọt  .
Dân chúng hiếm  ai từng gặp tướng mạo chân thật của Vệ Lễ, hơn nữa   đều bận rộn ăn tết, nhiều nhất chỉ  nhiều vài  cặp đôi tiểu tình nhân dung mạo xinh  , cũng sẽ  chú ý gì thêm nữa. Hai  lẫn  trong đoàn , coi như  ai .
Trên gác cao của hai bên phố phường nếu nối dài từng chuỗi từng chuỗi đèn lồng đỏ,  bộ con đường chính của thành Bất Hàm đều  ánh sáng đỏ sáng bừng của lồng đèn và tiếng  ồn ào náo nhiệt vây lấy, tất cả như đang hoà  ,  ấm áp   vui mừng.
Không khí náo nhiệt sẽ lây đến , tâm tình Vệ Lễ và Triệu Hi Hằng  tự giác cũng theo đó  lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-230-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Trên bãi đất trống của con phố trung ương Huyền Vũ bày một lôi đài cao,  lôi đài từng cái đèn kéo quân, đèn cung đình lưu ly sáu góc, đèn trúc đều  sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề,   xúm  xung quanh, chờ chốc lát nữa đoán đố đèn.
Phần thưởng thì  muối trúc, đậu tắm, khăn mặt, gạo, dầu nành, đoán đúng mười lăm câu trở lên,  thể rút thưởng  một cái đèn lồng. Tuy rằng phần thưởng cũng  vẻ khó kiếm, nhưng nếu  tham dự, thì cái  nhiều nhất chính là bầu  khí nóng bỏng .
Mấy hoạt động trong những ngày lễ trọng đại thế , đều là do bên triều đình tổ chức. Hiện nay  bàn chấm điểm chính là quan viên của thành Bất Hàm.
Pháo hoa từng cụm nổ tung  ồn ào, khiến   khỏi rướn cổ họng lên bắt đầu gào, gào đến mặt đỏ tai hồng.
Triệu Hi Hằng   nhiều năm  tham dự  ngày hội náo nhiệt như . Khi nương nàng vẫn còn sống, mỗi khi đến Tết nguyên tiêu, một nhà ba  đều sẽ  ngoài cùng chơi, khi đó nàng còn quá nhỏ, chỉ  thể nhớ  vẻ mặt tươi  của a gia và nương, còn  đèn lồng đỏ rực, đám  chen chúc, bây giờ nhớ  dường như  qua mấy đời, nhưng  như gần trong gang tấc.
"Nàng   ?" Vệ Lễ thấy nàng  đèn đến xuất thần, lay tay nàng hỏi, "Nếu nàng   thì  ở bên  chờ nàng."
Triệu Hi Hằng  sách nhiều, nên sẽ thích những hoạt động thế .
Hắn   kinh nghiệm ứng phó với mấy tình huống náo nhiệt, cho nên đối với hết thảy  thứ đều lộ    chút ngơ ngác, chỉ  thể cố gắng giả vờ trấn định. Khi phần ngơ ngác  lộ   mặt Triệu Hi Hằng,  luôn luôn cố ý che lấp, nhưng vẫn lộ  dấu vết.
Trong bụng Vệ Lễ  mấy cân mực nước, Triệu Hi Hằng  sớm  thấu , nàng   thể bỏ  trượng phu nửa mù chữ  đang "nôn nghén", vô tâm vô phổi  đoán đố đèn chứ, dù cho chỉ nghĩ như  thôi, nàng cũng quá    .
Hơn nữa nàng đối với loại hoạt động  cũng   mấy hứng thú, chỉ là thích  giúp vui mà thôi.