Mặt Vệ Lễ đen , thu bàn tay đang để sưởi bếp lò về, đầu về phía Triệu Hi Hằng như ăn thịt , từng chữ từng chữ rít từ kẽ răng , "Triệu Hi Hằng, ngươi thấy liền buồn nôn như ?"
Triệu Hi Hằng ngửa đầu , đôi mắt long lanh của nàng vốn dĩ tích nước vì gió lạnh, trải qua một trận nôn khan gì, nước mắt sinh lý càng trào , càng thêm vẻ nhu nhược động lòng , sắc mặt nàng trắng bệch, lắc đầu, "Chủ công, , là do mùi m.á.u tươi thật nồng cho nên mới thế."
Nói đến cái , Vệ Lễ bỗng nhiên thò gần, mùi m.á.u tươi càng thêm nùng liệt, sắc mặt Triệu Hi Hằng trắng bệch, đỡ cạnh giường đất bắt đầu nôn khan.
Nàng mới thấy, bộ xiêm y màu đen của Vệ Lễ dính đầy m.á.u tươi, ở bên ngoài đông thành từng cụm băng máu, nhưng khi phòng nhiệt độ cao tan , tí tách rơi từng giọt xuống mặt đất rớt.
Tiểu Đào run run rẩy rẩy ôm lấy cánh tay Triệu Hi Hằng, tránh ở phía nàng.
"Nô tỳ của ngươi cho ngươi ? Ta ở biên cảnh Cao Lệ g.i.ế.c ít . Triệu Hi Hằng, ngươi rằng, sẽ g.i.ế.c ngươi, chỉ cho qua.
Đêm nay lẽ Vệ Lễ m.á.u tươi k*ch th*ch, giọng vẻ phá lệ hưng phấn, như một con sói đói nhe răng, khát m.á.u đến cơ hồ mất khống chế.
Triệu Hi Hằng che ngực, mạnh mẽ bức một nụ tươi, "Dạ, chủ công, ."
Nụ mặt của nàng ngay khi Vệ Lễ khỏi trong nháy mắt liền biến mất, mặt đất là một chuỗi giọt m.á.u từ Vệ Lễ nhỏ xuống, nàng kéo cái gối dựa lưng nắm trong ngực, coi như nó là Vệ Lễ, dùng sức ngắt nhéo.
Vệ Lễ mà , ở bên cạnh giường đất của nàng, m.á.u dính ướt đệm chăn nàng, Triệu Hi Hằng chán ghét, nhưng lòng hoảng khí suyễn, thong thả ung dung đẩy gối dựa về phía lưng của chính , coi như việc gì xảy , thanh thanh giọng , "Chủ công, còn việc?"
Dưới đèn mỹ nhân, mỹ nhân càng .
Khuôn mặt nhỏ kiều kiều khiếp khiếp của Triệu Hy Hằng, ánh đèn mờ nhạt càng thêm vẻ điềm đạm tinh xảo, đôi môi trắng bệch càng thêm vài phần nhu nhược.
Vệ Lễ nhéo cằm nàng đánh giá trong chốc lát, Triệu Hi Hằng giống như ngượng ngùng sợ hãi rũ lông mi xuống, dám thẳng .
Tay thật thô, nhéo mặt nàng thật đau.
"Ngươi hết bệnh , liền khởi hành về Bất Hàm." Môi Vệ Lễ câu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-23-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Triệu Hi Hằng tựa lòng n.g.ự.c Tiểu Đào, ho đến thở hổn hển, gương mặt ửng hồng, trong mắt đầy nước, tiện đà suy yếu về phía Vệ Lễ, dùng hành động thực tế cho thấy, bệnh của nàng còn nặng lắm, chỉ sợ trong chốc lát khoẻ .
Mặt Vệ Lễ sụp xuống, "Đừng giả bộ, chỉ phát sốt thôi, trong vòng 3 ngày mà khoẻ thì thể của ngươi cũng quá thể dùng . Chi bằng lau cổ cho ngươi, để ngươi sống thêm cũng chịu ít khổ. Chờ trăm năm , hai gặp ở âm tào địa phủ."
Hắn bóp chặt mặt Triệu Hi Hằng, đó thì thật sự rời , "Ngươi ráng mà khoẻ , hôm nay g.i.ế.c ít , tạm thời hứng g.i.ế.c ngươi."
Moẹ! ( kêu mẫu thôi)
Triệu Hi Hằng xoa nhẹ mặt, trong lòng là mênh m.ô.n.g vô bờ những chữ "", cũng Vệ Lễ phát bệnh thần kinh gì đến đây hù dọa nàng, vì cái gì?
Triệu Hi Hằng khi Vệ Lễ rời khỏi đây, nôn khan một trận, vẫn phun thứ gì, ngược dày còn đau đến nóng rát.
Tiểu Đào rửa sạch vết m.á.u sàn, đổi bộ đệm chăn mới, lúc nàng mới thoải mái một ít.
Bữa tối đưa tới chậm hơn dự tính nửa canh giờ.
Món ăn của Bình Châu cũng tinh xảo, lấy món hầm là chính, nhưng nóng hôi hổi, thực thích hợp ăn mùa lạnh.
"Chủ công hôm nay khi trở về đánh một con lợn rừng và hươu, phòng bếp chút thịt hươu nướng, còn xương sườn hầm dưa chua, công chúa thử nếm canh xem, mùa đông uống thực ấm áp." Bọn tỳ nữ giới thiệu .
Tấn Dương cũng dưa chua, nhưng món ở Bình Châu cùng Tấn Dương cũng giống, màu sắc nhạt hơn, khi nấu chín cũng là màu vàng nhạt, vị chua cũng rõ ràng, là muối cải trắng.
Triệu Hi Hằng mấy món đồ ăn chua, cay, mặn, ngọt gì cũng đều thích, cũng kén ăn đến mức món thích thì ăn, cũng tính là dễ nuôi.
Quả thực như các nàng , món Bình Châu ăn mùa lạnh thật ấm , nàng uống nửa chén canh, chóp mũi toát một tầng mồ hôi mỏng, đó như lời bọn họ , gắp xương sườn chấm với nước chấm, ăn kèm dưa chua với cơm.
Còn một chén rau cải tam tiên trộn giấm đường sáng bóng, thịt chân hươu nướng ăn cùng món cũng vô cùng ngon miệng.