Triệu Hi Hằng vỗ vỗ lưng cho , nhíu mày, thoáng chút nghiêm túc, "Ai bảo mấy ngày cá ? Chủ công ngửi mùi cá cũng ?"
Vệ Lễ nôn khan, vẫy tay, ý bảo bọn họ bỏ canh cá xuống.
Thị nữ đầu tiên Triệu Hi Hằng hung hăng răn dạy như , vội vàng giải thích, "Là chủ công dặn , tẩm bổ thể cho phu nhân ."
"Vậy cũng lấy ." Hốc mắt Triệu Hi Hằng chua xót, cảm giác chất lỏng nóng nóng lăn xuống, trong lòng thầm mắng mang thai xong thì hốc mắt càng cạn, "Về đừng chủ công các ngươi nữa , cái gì cũng kệ ."
Vệ Lễ đè cánh tay của nàng , ngẩng đầu, bảo vệ tôn nghiêm của , "Ta gì cũng nhất gia chi chủ ( Editor : trụ cột của một nhà ), thể lời của ? Hơn nữa nôn thành như thế , nàng còn uống một ngụm cho bù công sức của ?"
Triệu Hi Hằng gõ đầu một cái, "Tiền trong nhà đều ở trong tay ai ? Ai là nhất gia chi chủ, trong lòng tính ?"
Thị nữ nhanh chóng đổ một ít canh chén đưa cho Triệu Hi Hằng, "Chủ công cũng sai, nôn cũng nôn , phu nhân uống, chủ công chẳng nôn oan uổng ?"
Triệu Hi Hằng nghĩ cũng , vội vàng thổi thổi canh cá trích trắng đục, dũng cảm rót hết miệng như uống nước, đó vội vàng bảo mang canh còn dư .
Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi trong phòng, tuy chút lạnh, nhưng vị canh cá ngược cũng đều tan, Vệ Lễ súc miệng xong, trở về dáng vẻ chuyện gì.
Triệu Hi Hằng nghĩ đến, bản nàng chủ động giày vò , Vệ Lễ cũng tự thể giày vò bản quá sức. Nhìn xem, cằm cũng nhọn hẳn , đều thể chọc c.h.ế.t , gương mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch . Nếu như nàng sinh hài tử thêm vài , phỏng chừng nửa cái mạng của đều thể đắp .
"Ta thật cảm giác mang thai, thấy càng giống hơn." Triệu Hi Hằng trìu mến sờ sờ gương mặt , quyết định đối với một chút, ôn nhu hơn một chút.
Vệ Lễ đầu , cho nàng sờ , hung dữ giải thích, "Triệu Hi Hằng cho nàng nha, tên lang băm chẳng thứ gì, là y thuật , tùy tiện bịa cái lý do qua loa tắc trách như để lừa gạt nàng, mà nàng cũng tin? Ta chỉ là gần nhất dày , nàng ăn gì thì cứ ăn, để ý đến cái gì?"
Triệu Hi Hằng gật đầu, dỗ dành như dỗ hài tử, "Được , là lang băm, chỉ là dày ."
Toàn phủ đều "nôn nghén" , còn xù lông sức giữ mặt mũi, cho , chọc tức đáng yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-229-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Nghe nàng như , Vệ Lễ lúc mới miễn miễn cưỡng cưỡng thôi, nhưng thần sắc mấy tự nhiên .
May mà ngoại trừ một ít đồ ăn đặc biệt sẽ cho nôn mửa, khẩu vị của Vệ Lễ cũng quá ảnh hưởng, thậm chí ăn hơn chút.
Vệ Lễ tự ăn no , sắc mặt cũng còn trắng, tinh thần cũng trở , còn khuyên Triệu Hi Hằng ăn nhiều chút, hứng thú vội vàng , "Sao nửa chén cơm mà nàng còn ăn hết ? Bây giờ ăn no, chốc lát nữa sức chơi?"
Nếu tình huống cho phép, thật ăn giùm cho Triệu Hi Hằng luôn .
Triệu Hi Hằng âm u liếc một cái, "Chàng đừng ăn no ?"
Vệ Lễ gật đầu, đôi mắt tỏa sáng vội vàng thúc giục nàng ăn cơm nhanh lên, ăn no mới sức dạo chơi.
Triệu Hi Hằng , ăn gần một chậu cơm, lượng cơm còn nhiều hơn cả bình thường một chút, hổ là đang ở tuổi phát triển thể.
Nàng thôi, chút cái gì, cuối cùng vẫn nghĩ đến cái sĩ diện mong manh của Vệ Lễ , mở miệng.
Vệ Lễ thật đúng là thường chơi nha, một chút kinh nghiệm cũng .
Nhà ai ngoài dạo chợ đêm xem hoa đăng mà ăn no một bụng khi ? Hiện tại ăn no , đến thời điểm đó đường nhiều đồ ăn ngon như , sẽ cách nào ăn nổi.
Thôi , chờ ngoài chơi, sẽ kinh nghiệm .
Nếu là Tết, thì vui vẻ lên chút, Điêu tràng ở vùng Bắc Lâm mới cống lên mấy thùng lông chim , Vệ Lễ chọn vài cái , cho áo choàng cùng áo khoác cho Triệu Hi Hằng, nàng mặc đồ trắng mắt, cho nên nếu khoác áo khoác lông Bạch Điêu sẽ càng đặc biệt tươi mát sáng sủa.
Mùa đông lạnh như , phần lớn đều mặc xiêm y màu tối, hiếm mặc xiêm y màu sáng.