Hắn dù như thế nào, đều lộ chẳng lòng thành. Vệ Lễ xuống giường, đỏ mặt, quỳ xuống mặt đất lạnh lẽo, "Ta thề, nhất định cân nhắc mới , l* m*ng, học hỏi tiến tới, bao giờ chọc phu nhân tức giận nữa ."
Vệ Lễ cúi đầu, như một l*t s*ch xiêm y dạo phố thị chúng, hổ to lớn như bao chặt lấy .
Hắn quỳ xuống như thế, mặt Triệu Hi Hằng liền càng thêm hèn mọn .
cũng chấp , lòng tự trọng của mà đem so với sự thương tâm của Triệu Hi Hằng, đến cùng vẫn là nàng quan trọng hơn chút, huống hồ mành cũng buông xuống , ngoại trừ Triệu Hi Hằng ai thấy.
Thấy quỳ xuống mặt đất, Triệu Hi Hằng giận mấy cũng liền tiêu mất, nàng từ giường lên, thút tha thút thít vội vàng kéo tay , "Là tự thề nga, vi phạm lời thề là sẽ thiên lôi đánh xuống, lên , mặt đất lạnh."
Hắn là một sĩ diện như , chút mẫn cảm tự ti, thể đến mức , Triệu Hi Hằng vạn phần nghĩ đến.
Nàng ôm lấy Vệ Lễ, "Kỳ thật cần như , thật lòng xin , sai , liền tha thứ cho . Lần cũng sẽ chuyện với thật nhẹ nhàng, hung dữ với . Hôm nay cũng chỗ đúng, từ tốn giải thích với , cứ mắng ."
Vệ Lễ ôm lấy nàng, "Nàng cứ mắng , mắng hung dữ một chút mới học , về cũng sẽ tái phạm."
Hắn nóng lòng mạnh mẽ hơn, quên cần định.
Vệ Lễ càng trở nên cường đại là vì để cho Triệu Hi Hằng trải qua ngày lành, cần lo lắng khác sẽ đến cướp nàng , hoặc là đưa nàng hoà như , chứ nàng càng thêm lo lắng .
Triệu Hi Hằng định chuyện, bỗng nhiên dày nhót lên, cảm giác buồn nôn xông tới, loại cảm giác quen thuộc xa lạ.
Nàng đẩy Vệ Lễ nổi, liền trực tiếp nôn lên .
"A Đam, A Đam." Vệ Lễ cũng chê nàng bẩn, dùng tay áo lau lau vết nôn môi nàng, vội vàng kêu , "Gọi y sư đến!"
Vẫn là như cũ , gì đáng ngại, chỉ là cảm xúc kích động , sẽ dẫn đến nôn nghén mà thôi, thường ngày cố gắng giữ cho tâm tình vững vàng thư sướng là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-223-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Triệu Hi Hằng ăn mấy trái hạnh chua mới thể áp cơn buồn nôn xuống.
Sắc mặt nàng vàng như nến, Vệ Lễ cực kỳ đau lòng, xiêm y sạch cho nàng và cho chính xong, lui trong chăn ôm nàng, từ phía ôm nàng vòng trong lồng ngực, hôn hôn đỉnh đầu nàng, "Còn khó chịu ?"
"Còn ." Triệu Hi Hằng nhắm mắt , vùi mặt trong lòng .
Trên Vệ Lễ vẫn là một mùi hương tuyết tùng tươi mát thanh lãnh, nhiệt độ cơ thể nóng rực của hấp lên, hiểu ngửi thoải mái, như là đang rúc trong chăn ấm áp thưởng thức tuyết của mùa đông .
Bàn tay ấm áp của dán lên bụng nàng, tiếp tục chầm chậm hôn môi, hôn tóc nàng, "Tiểu gia hỏa ngoan một chút nào, chọc nương ngươi thoải mái ."
Triệu Hi Hằng nhắm mắt , "Chàng đừng tưởng rằng hài tử bây giờ nên tùy tiện đem nồi úp lên đầu nó, rõ ràng là tên xa chọc giận , chọc mới nôn ."
Vệ Lễ chột , xoa xoa tay nàng, "Hiện tại tên xa sai , thể tha thứ cho ?"
"Xem biểu hiện." Triệu Hi Hằng mê man ngủ , từ từ còn ý thức gì.
Ngày thứ hai, Vệ Lễ tỉnh còn sớm hơn giờ một chút, mang theo bản chép tay bàn ngoài, thư phòng, thật cẩn thận mở ở để bàn, mài mực bày giấy, bắt đầu từng bút từng bút .
Chữ của nhạc phụ thì từng thấy , bản chép tay nghi ngờ gì là tự tay ông , nét bút sắc gọn như lưỡi câu, hạ bút như lôi đình vạn quân, thấy liền cầm bút là kẻ n.g.ự.c càn khôn.
Vệ Lễ thể như nhạc phụ của , chỉ cầu cho chữ nghĩa thẳng thớm là mừng lắm .
Tống tướng quân vốn dĩ mời ngoài, cho rằng chọc giận Vệ Lễ, sắp ăn , nghĩ đến mới đầu ngày liền thu ban thưởng của Vệ Lễ từ trong phủ gióng trống khua chiêng mà đến, ngợi khen trung dũng mưu trí trong trận chiến Thiên Cương thành.
Chuyện khỏi Tống tướng quân cảm thấy ngạc nhiên, đêm qua xem như cho Vệ Lễ chút mặt mũi, Vệ Lễ là thù tất báo như , thế mà còn thể ban thưởng cho ?
Ngay đó, liền lệnh Vệ Lễ thông tri cho các tiểu tướng Bách Hộ, Thiên Hộ trong doanh trại, những nhà của tướng sĩ hi sinh trong chiến tranh sẽ phân phát trợ cấp, đưa lương, đưa than củi, hơn nữa còn an ủi cảm xúc của nhà.