Vệ Lễ bắt lấy tay nàng hôn hôn, "Nàng sai ở chỗ nào? Ta sửa. Nàng đừng , cho hài tử."
"Chàng đừng đụng ." Triệu Hi Hằng rút bàn tay từ trong nắm tay , "Chàng còn hung dữ với , chuyện , tính quỷ đoản mệnh , còn để ý đến cho hài tử cái gì ?"
"Cái gì quỷ đoản mệnh?" Vệ Lễ giật .
Triệu Hi Hằng đánh lên n.g.ự.c của , thút thít mắng , "Chuyện Bình Châu thèm để tâm chút nào, cái gì cũng giao cho khác, hỏi ba câu câu nào cũng , như còn tính đánh giặc?
Chuyện "binh mã động, lương thảo " ngay cả đều hiểu, mà ngay cả lương thảo hiện tại bao nhiêu đều , nhắm mắt đưa đầu về phía . Binh mã no, dù cho thể lấy một chọi mười, thể lấy một chống trăm, lấy một đánh một ngàn ?"
"Trời lạnh như thế, trợ cấp phát, thương vong dự toán, còn tính cầm mạng bù ? Sao ngẫm trong nhà mất nhân thì bao nhiêu khó chịu? Đổi nếu như là hài tử còn, trong lòng khó chịu ?
Chàng cứ coi trọng mạng như , sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng ."
Vệ Lễ lời của nàng, trong lòng căng thẳng, vội vàng ôm lấy nàng, "Nói bậy cái gì đó? Nàng và hài tử thể xảy chuyện gì? Ta sẽ bảo hộ hai thật ."
Triệu Hi Hằng đá một chân, "Cứ theo tính tình phân nặng nhẹ đó của , hai con sớm muộn gì cũng sẽ c.h.ế.t trong tay . Nói cái gì bảo hộ chứ ? Muốn đối ngoại an bình bên trong , ngay cả những thành trì thuộc Bình Châu còn , chỉ lo l* m*ng khai thác thêm đất đai, chúng thể an ?"
"Nếu như là một tiểu tướng quân, bất kỳ ý kiến gì, chỉ theo ý thì cũng cần suy nghĩ nhiều như , chỉ cần lãnh binh đánh . bây giờ thống soái bộ Bình Châu, nhưng ngay cả chuyện trong châu phủ của chính , chuyện trấn an dân chúng, phán đoán mất đều . Mấy quyển sách mấy ngày đây xong đều trong bụng chó hết ?
U Châu và Thanh Châu là nguyên khí đại thương, Tiên Bi ở phía Tây chẳng lẽ đủ gây sợ hãi ? A gia c.h.ế.t trong tay Tiên Bi, còn trượng phu cũng c.h.ế.t trong tay Tiên Bi ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-222-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Nghĩ như , nước mắt Triệu Hi Hằng rơi xuống càng thêm nhiều, nàng đánh mắng, "Ta lòng đưa cho bản chép tay của a gia , cũng , còn hung dữ với . Bất quá chỉ một địa phương thế , còn bừa bãi đầu đuôi ."
Vệ Lễ trầm mặc, vốn chỉ là biểu tình đau lòng ngưng trọng thêm vài phần, trái tim như cái gì nghiền qua nghiến mấy , cảm xúc mãnh liệt hiếu chiến mấy ngày nay bỗng nhiên bình tĩnh trở .
Hắn nhớ kế hoạch ban đầu, khỏi mồ hôi lạnh rịn cả .
Nếu chỉ một , thể càn khiêu chiến, tóm nhặt được mười mấy năm tính mạng như là hời, đầm đìa m.á.u nóng chiến trường cũng tính nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng Triệu Hi Hằng cùng hài tử của còn ở đây, thể để ý.
Trần Nhược Giang và Dương Trạch Lạp còn trẻ, cũng đầy đầu nhiệt huyết như , hận thể đánh hết bộ phương Bắc gom thành một.
A Đam khuyên , cuồng ngạo tự đại tai, còn hung dữ với nàng, trong lòng nàng sẽ khó chịu chừng nào ?
l* m*ng như , thể nào sống lâu , sớm muộn gì cũng sẽ bẻ gãy, đến lúc đó để goá con côi hai bọn họ nơi nương tựa . Vệ Lễ nghĩ một chút, tay ôm lấy nàng nhịn nắm chặt, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên tóc của nàng.
"A Đam, thật sự sai , về tái phạm nữa. Về nàng cứ với , sẽ lắng , sẽ hiểu, nàng đừng tức giận. Ta nên lời khuyên bảo, chà đạp hảo ý của nàng. Ta cũng nên như , Vệ Lễ thể xa ai chứ bao giờ xa Triệu Hi Hằng, sai , về nàng mắng như thế nào, cũng sẽ thắc mắc ."
"Ta là của ? Ta về còn gì cho ? mà thể với bao nhiêu ? Ta chỉ thể học chút da lông từ a gia mà thôi, sẽ nhiều chuyện hiểu, ai đây ? Còn do chính tự mò mẫm ?
Hiện tại thèm để tâm, về cũng sẽ để tâm, cái gì cũng suy nghĩ, sớm muộn gì c.h.ế.t mới ."