Tiệc mừng vốn dĩ dự tính sẽ tới giờ Tý , nhưng vì hứng thú của   cũng  cao, nên cuối giờ Tuất liền tan.
"Sao   trở về sớm như  ?" Triệu Hi Hằng thấy Vệ Lễ giận đùng đùng trở về, nhịn    lên hỏi.
Vệ Lễ thấy Triệu Hi Hằng, thần sắc  tỉnh ,  , "Ta  rượu, rửa mặt xong sẽ  với nàng."
Không bao lâu , vẫn mang bộ mặt nổi giận đùng đùng chui , thấy  mặt Triệu Hi Hằng đang mở  một quyển ghi chép, tiện tay lật lật mấy cái, Triệu Hi Hằng giơ tay đánh tay , trừng , "Chàng cẩn thận một chút, đừng  hỏng chứ."
Nàng cẩn thận khép quyển ghi chép , "Ai  chọc  nữa ?"
"Tống Hoàn!" Chính là Tống tướng quân.
"Mấy ngày      ý định phát binh đến Cao Lệ, tối nay  mặt    mà mà  dám ngăn cản ,  thèm nể mặt  chút nào." Vệ Lễ tức giận đánh lên bàn.
Triệu Hi Hằng kinh ngạc, "Chàng thật sự  tấn công Cao Lệ ? Hiện tại?"
Vệ Lễ gật đầu, "Không  ?"
"Cao Lệ liên tiếp đại bại  tay  là vì Cao Lệ vương cùng thế tử phân chia nội đấu, nên thế lực suy yếu. Hiện tại sĩ khí trong quân  đang dâng cao,    thể đánh chứ ? Huống hồ Cao Lệ vương một chút thành ý xin  cũng  . Những  khác trong quân đều tán thành, cố tình cái lão thất phu    cản ."
Triệu Hi Hằng càng kinh ngạc, nàng vốn cho là Vệ Lễ  chuyện phát binh tấn công Cao Lệ chỉ là lời  đùa, nhưng nghĩ đến tính cách tự đại hiếu chiến của  đối với bên ngoài, cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, "Hiện giờ nếu  phát binh, nắm chắc  mấy phần ?"
"Bảy phần." Vệ Lễ kéo sợi tóc của nàng  đùa nghịch trong tay, tỷ lệ thắng vẫn  lớn .
"Vậy  đánh giá thương vong  bao nhiêu?"
Vệ Lễ đáp  ,  chỉ  với binh lực hiện tại của Bình Châu, là  thể đánh hạ  Cao Lệ mà thôi , "Hiện giờ Thanh Châu và U Châu nguyên khí đại thương, cho dù Bình Châu  thương vong thảm trọng, cũng   hậu quả nặng nề gì  đó."
Triệu Hi Hằng nhíu mày lên, trong lòng cũng  tán thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-220-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Vệ Lễ  xem mạng  như mạng, chỉ  thắng lợi, thật sự  .
Trong bản chép tay của a gia  ghi, năm  triển khai thủ thành U Châu  sức tấn công của Tiên Bi, thời gian đang là mùa đông, tuyết lớn rơi tràn ngập, gió bấc hiu quạnh. Người tuy  thiếu ăn mặc, nhưng cỏ khô cho ngựa ăn thì  hiếm  vô cùng, các tướng sĩ tuy  dũng với ý chí kiên cường, nhưng đến cùng đều là con , ai cũng sẽ cảm thấy lạnh.
Khi thủ thành  thật nhiều   lạnh đến rơi mất lỗ tai,  đông cứng đến tứ chi hoại tử, cuối cùng  thể  cắt .
U Châu  như thế, huống chi đây là Bình Châu càng thêm giá lạnh chứ ? Nếu như lúc  phát binh, chỉ sợ chẳng những    lạnh đến tàn chế, thậm chí còn lạnh đến chết.
Nếu theo phương thức  xem mạng  là mạng của Vệ Lễ, cũng   sẽ tổn hao thêm bao nhiêu  nữa. Thủ còn , còn nếu tấn công thì  nhất vẫn cần bàn bạc kỹ hơn.
Tống tướng quân là lão tướng, kinh nghiệm của   phong phú, nếu  khuyên giải thì tất nhiên  đạo lý của .
"Sáu toà thành mới  đoạt  của U Châu  trấn an dân chúng xong  ?" Nàng hỏi.
Biểu cảm  mặt Vệ Lễ cứng đờ, "Có Trần Nhược Giang ..."
Mấy chuyện tủn mủn như trấn an dân tâm  nọ,    nổi , nhưng Trần Nhược Giang thì vô cùng am hiểu, cứ như bà v.ú già .
"Lần  thương vong là bao nhiêu? Trợ cấp cho gia đình    thương   ?" Triệu Hi Hằng rút tay  khỏi bàn tay , bóc hạt dưa lên thưởng thức, nhịn  lửa giận đang dần dần dâng lên trong lòng.
Vệ Lễ  xuống, nhợt nhạt , "Trần Nhược Giang  thấy ..."
Mày Triệu Hi Hằng nhăn sâu hơn, "Vậy hiện tại lương thảo Bình Châu  đủ chống đỡ ?"
Hắn l**m l**m đôi môi khô chát, đùa nghịch ngón tay , "Để  hỏi Trần Nhược Giang một chút." Lương thảo của Bình Châu chắc chắn là  , nhưng cụ thể bao nhiêu thì   .
"Thành trì mới    trấn an xong; trợ cấp cho dân và binh lính  phát; lương thảo bao nhiêu  ,  hỏi  liền Trần Nhược Giang, Trần Nhược Giang, Trần Nhược Giang. Trần Nhược Giang là phụ    là nương ? Cả ngày  lò tò  lưng  lau m.ô.n.g cho  ?." Triệu Hi Hằng tức giận đến ném  hạt dưa  trong đĩa. Thật  nàng còn hận  thể ném lên  đầu Vệ Lễ cơ, nàng tức Vệ Lễ một mặt chỉ  mở rộng biên giới mà  hề để bụng gì đến chuyện gìn giữ đất đai,   nhịn cho qua nhưng phút cuối cùng vẫn  nhịn .
"Tống tướng quân  đúng, bây giờ   là thời cơ  để phát binh."