Hôm nay là vì chuyện vui mà đến , nàng tiện rơi nước mắt, chỉ là tìm kiếm trái cũng tìm cái khăn nào, Vệ Lễ thò tay áo qua, lau lau nước mắt mặt nàng.
Triệu Hi Hằng thuận thế ôm lấy cánh tay của , mang theo tươi , giọng nghẹn ngào, hai bài vị ở cao thong thả , "A gia, nương, hai cũng gặp , đây là con rể của hai đó."
"Hắn , đối với nữ nhi cũng , tuyệt đối kém hơn mà hai chọn cho nữ nhi, hai cần lo lắng nha."
Trái tim Vệ Lễ nhảy bang bang, còn kịch liệt hơn so với bất cứ lúc nào khác.
Triệu Hi Hằng kém hơn Tạ Thanh Úc, là thật giả ?
Triệu Hi Hằng bài vị lảm nhảm, "Nữ nhi hôm nay tới đây để cho A gia và nương một tin tức , nữ nhi hiện tại cũng sắp hài tử , các sắp ngoại tôn hoặc là ngoại tôn nữ , nếu các ngươi còn ở đó, khẳng định cũng sẽ đặc biệt vui vẻ."
Nàng kéo tay Vệ Lễ, "Hai xem, nữ nhi và con rể đều , hài tử tương lai sinh cũng nhất định xinh . "
Vệ Lễ cơ hồ bất cứ chữ nào trong mấy câu của Triệu Hi Hằng, trong đầu chỉ một thanh âm, Triệu Hi Hằng , mắt.
Hốc mắt Triệu Hi Hằng lập tức đỏ đỏ, nàng rúc bên cạnh Vệ Lễ, ngầm bấm một cái hông của , "Chàng chuyện gì chứ."
Vệ Lễ hồn, hướng về phía bài vị dập đầu lạy ba cái, lời , đều ở trong lòng , nhạc phụ nhạc mẫu nhất định thấy.
Mặc dù là tháng 2, trời Bình Châu cũng tối cực nhanh, hai từ trong tiền đường , trời đen như mực .
Triệu Hi Hằng bài vị lảm nhảm, lúc ngừng thì mắt sưng giống cái hột đào, Vệ Lễ đưa tấm lưng dài cho nàng dán mặt , giúp nàng hạ nhiệt độ hốc mắt.
"Sao còn quần áo ?" Triệu Hi Hằng ôm cánh tay của , dùng mu bàn tay lạnh của dán lên mia mắt của .
Trong lòng Vệ Lễ chua xót, đến cùng cũng chỉ là bắt chước bừa, đúng là chọc cho chê.
Triệu Hi Hằng coi cọ trong lòng , vòng cánh tay qua hông của , nghiêng nghiêng , "Vẫn là mắt hơn, thế còn nhận ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-216-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Nàng nũng còn lời ngon tiếng ngọt như , đột nhiên trong lòng Vệ Lễ hiểu thoải mái chút, cúi đầu, sờ sờ gương mặt nàng, mím môi, một lời.
Trong lòng Triệu Hi Hằng yên lặng thở dài, ngẩng đầu, liền hôn lên cánh môi , "Đi , đổi xiêm y hai hai chúng cùng ăn cơm, đói bụng quá, chẳng lẽ đói bụng ?"
Vệ Lễ lúc mới dậy rời , Triệu Hi Hằng than thở, đầy mặt u sầu lên, Tiểu Đào nhăn mặt theo, "Điện hạ, ngài thở dài cái gì ?"
"Suy nghĩ thế nào cho một tên ngốc tử biến thành thông minh." Triệu Hi Hằng cong môi, "Ngươi phòng bếp một rổ hạt hạch đào (Editor: hạt hạnh nhân) rang muối đến đây."
Tiểu Đào vô cùng cao hứng , "Ăn hạt hạch đào ; ăn hạt hạch đào bổ não, tiểu điện hạ tương lai sinh nhất định thông minh."
Triệu Hi Hằng cảm thấy là hẳn là cần bổ một chút, vạn nhất lỡ như đầu óc của hài tử tương lai cứng ngắc khó chuyển biến giống Vệ Lễ, thì quá tệ .
Cũng Vệ Lễ ở tuổi ăn hạt hạch đào còn tác dụng ? Có thể bổ thêm chút nào cho trí thông minh nhỉ.
Hạt hạch đào cũng thể ăn như cơm , nó đặt ở bàn, món ăn vặt khi ăn cơm.
Vệ Lễ đổi xiêm y, một đỏ thẫm, liền sáng sủa thuận mắt hơn nhiều.
Triệu Hi Hằng hài lòng nắm tay , "Xiêm y trắng loá đó cái gì chứ ? Quá nhạt nhẽo, bằng màu đỏ?"
Khoé miệng Vệ Lễ tự giác cong lên một nụ , nhưng ngoài miệng vẫn , "Nàng nghĩ rằng sẽ tin mấy lời xu nịnh của nàng?"
Tiếng Triệu Hi Hằng lớn, ngoài phòng đều thấy, nên Tạ Thanh Úc đang ngoài chậm rãi tiến liền mặt vô biểu tình áo trắng , xoay , trong lòng oán khí.
Hắn vốn là đến cáo biệt, cứ ở Bình Châu thế , yên lòng Ung Châu, mà ở chỗ nữa, thật sự cũng gì hài lòng như ý.
"Điểm tâm tôm, cơm trưa tôm, buổi tối cũng còn tôm?" Triệu Hi Hằng thoáng qua một đĩa tôm chiên ngay mặt, chút kỳ quái.
Tuy rằng mỗi nấu nướng cũng đổi cách nấu khác , nhưng bữa nào cũng ăn tôm, nàng cũng chút ngán.