"Huynh trưởng đêm qua       tặc ở    , sắc mặt vàng như nến,  mắt  quầng thâm xanh đen, thật là đáng thương, chúng  ăn  ,  cần quản  ." Vệ Lễ sách một tiếng, dùng âm thanh gần như tiếc hận  Triệu Hi Hằng .
Hắn nâng tay, dùng rau xà lách bọc  thịt nướng xốp giòn, trét thêm chút tương, rải lên bột ớt cùng ớt ngọt, cuốn  cho Triệu Hi Hằng.
Triệu Hi Hằng định đưa tay lên cầm,  liền tránh qua, "Cắn một cái , nàng đừng động thủ , cầm  tay dơ lát    rửa."
"A ~" nghĩ cũng , Triệu Hi Hằng đưa mặt  gần, ý bảo  nhét  miệng .
"Một ngụm  thể nhét  hết  ?" Vệ Lễ hỏi, "Muốn  cắt nhỏ  chủ cho nàng ?"
"Không cần! Ta  thể!" Triệu Hi Hằng cắn một ngụm, mơ hồ  rõ .
"Người thì  lớn, miệng   lớn." Vệ Lễ ngứa ngáy chọt nàng một câu.
Triệu Hi Hằng trừng , đánh  một phen.
Nàng ngoại trừ mấy ngày hôm  nôn một , bình thường khẩu vị vô cùng , lượng cơm ăn cũng tăng gấp đôi so với bình thường.
Thấy cái gì  thể ăn, đều sẽ  tự giác nuốt nước miếng, hận  thể  lên cắn một cái.
 Vệ Lễ hôm nay  kỳ quái a.
Nàng  đối xử  khác thường như ,    thấy tức giận chút nào nhỉ ? Còn trông  vẻ kiên nhẫn hơn so với bình thường.
Hừm...., thật sự   thích hợp.
Chẳng lẽ là do    té vỡ đầu, khiến  lãng tử hồi đầu, ý thức      bao nhiêu kém cỏi, cho nên sửa ,  đền bù,  đối xử với   gấp bội ?
Cũng   là  thể.
"Ta  ăn cái tôm ." Triệu Hi Hằng dứt khoát buông đũa xuống, chờ Vệ Lễ đút thôi.
Vệ Lễ  thấy tôm liền đau đầu,   bóc một đĩa tôm cho Triệu Hi Hằng, bóc đến tay đều đau, hôm nay thế nào còn  bóc?
"Triệu Hi Hằng   với nàng, ăn nhiều tôm   , nàng  ?"
"Tên đại phu gà rừng nào  với  ?"
Vệ Lễ tiếp tục lừa dối nàng, "Không  đại phu gà rừng, chính là vị đại phu   bắt mạch cho nàng đó,  ăn nhiều tôm ..." Hắn dừng một chút, "Ăn nhiều tôm nóng trong  lắm, còn nhiều đàm, ừm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-213-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
"Vậy ?" Triệu Hi Hằng liếc   một cái, "Vị đại phu  ngày hôm qua còn  với  ăn nhiều tôm , hài tử sinh  mới thông minh."
Lời  dối của Vệ Lễ  vạch trần, mặt đỏ một mảng đến mang tai đỏ,  nhét con tôm thịt  lột xong  miệng Triệu Hi Hằng, hung tợn xé mất đầu con tôm kế tiếp.
Cả một bữa cơm, Vệ Lễ chỉ  đó bóc tôm,  đó bóc tràn đầy một đĩa cho nàng.
Tiểu Đào  ở một bên, phát hiện    đất dụng võ.
Chuyện điện hạ thích ăn tôm cá, nhưng  lười bóc vỏ lừa xương ai cũng , nhưng loại chuyện  dĩ vãng đều là để nàng   .  với một  Vệ Lễ, là  thể bao hết tất cả  chuyện, hơn nữa còn   thuận buồm xuôi gió.
Nàng  lặng lẽ lau lau nước mắt, vốn cho rằng Vệ Lễ là loại  dung tục thô lỗ, sẽ đối với điện hạ nàng   kém cỏi,  nghĩ tới bây giờ xem ,  cũng  . Hy vọng   chỉ vì  hài tử trong bụng cho nên mới đối với điện hạ ngoan ngoãn phục tùng như thế .
Triệu Hi Hằng ăn một con tôm thịt, cảm thấy  lưng lửng no, liền gắp lên một con đút tới bên miệng Vệ Lễ, "Nè, a ~ "
"Ta ăn một con,  ăn một con..."
Vệ Lễ nhận lấy, "Nàng bây giờ còn  chia xẻ, thật hiếm thấy."
"Đương nhiên, thứ  đương nhiên  chia sẻ cùng , dù   cũng  với  như thế."
Vệ Lễ  tâng bốc thấy lâng lâng, Triệu Hi Hằng thuận thế , "Chủ công  với  như , sẽ  cự tuyệt lát nữa cùng   bái tế bài vị a gia và nương  chứ nhỉ ? Ta   cho hai  ,   bảo bảo."
Nàng chờ mong  Vệ Lễ, hy vọng  gật đầu.
Vệ Lễ sặc một cái, vội vàng uống miếng nước.
"Một lát  liền  ?"
Triệu Hi Hằng  thấy ánh mắt  lấp lánh, d.a.o động  rõ, cho rằng    , trong lòng  chút uỷ khuất,   mở miệng, Vệ Lễ liền cầm tay nàng.
"Chờ buổi trưa nàng ngủ trưa xong, chúng      ?" Triệu Hi Hằng nhướn mày,  liền  nàng đang mất hứng.
Buổi sáng   xế chiều  cũng   gì khác biệt,  lẽ là Vệ Lễ  việc bận, cho nên mới lộ  thần sắc chần chờ.
Triệu Hi Hằng  bao giờ so đo với mấy chuyện  chính sự, "Nếu như   việc thì thôi, chúng  đổi ngày khác cũng , ngày nào đó  rảnh rỗi thì  cho  ."
"Cũng   chuyện gì quá gấp..."
Vệ Lễ  bộ dáng nàng nghiêm túc suy tính cho , tâm thần  động,  chút híp mắt, chớp động hàng lông mi dày như cánh quạt cong cong xinh , liền đỡ lấy đầu của nàng, thong thả cúi đầu sắp sửa hôn lên.