Vệ Lễ nhanh chóng cúi đầu thổi thổi cháo trong thìa, "Như    ?."
"Nhiều quá."
Hắn  đổ bớt cháo   chén một nửa, ngước mắt  Triệu Hi Hằng, "Như vầy ?"
Một bữa cơm đút đến rối loạn, Triệu Hi Hằng ăn  lửng  , bắt đầu hữu ý vô ý hành hạ .
Không  cháo nóng một chút, chính là cháo nguội, hoặc là dưa muối cắt quá lớn, thì  là cắt quá nhỏ nàng nếm   vị.
"Nàng thật quá khó hầu hạ." Vệ Lễ  thầm một câu, nhưng vẫn thỏa mãn hết thảy nhu cầu của nàng.
Cảm giác hành hạ  thật  nha, Triệu Hi Hằng  khi ăn xong, súc miệng rửa mặt, ấm áp trốn  trong chăn,  Vệ Lễ uống hết cháo của nàng còn dư .
"Tối qua  cho  tìm thị nữ bên cạnh nàng   về, tạm thời để cho các nàng  chiếu cố nàng , gần đây bận rộn  loạn lạc, những  còn  khi nào  trở  sẽ tìm  đủ cho nàng. Nàng ở nhà nghỉ ngơi, đừng   ngoài  gì. Bên ngoài trời thì lạnh, đường thì trơn trượt,  khéo  té vỡ đầu nữa cho xem ." Vệ Lễ đang lục lọi trong phòng   đang tìm cái gì,  tìm đồ đồng thời  quên dặn dò Triệu Hi Hằng.
"Biết  ." Triệu Hi Hằng núp nửa khuôn mặt ở trong ổ chăn, đôi mắt to đen lúng liếng dõi theo  ảnh Vệ Lễ đang di chuyển trong phòng, "Chàng đang tìm cái gì ?"
"Dao." Hắn  lâu  ở nhà, cũng quên luôn đồ vật của  để chỗ nào.
"Dao nào ?" Vệ Lễ  d.a.o nhiều như , trong phòng ngủ cũng  để ?
"Cái d.a.o nhỏ cạo râu ."
Triệu Hi Hằng nghĩ nghĩ, thoáng  chút ấn tượng, "Chàng tìm xích về hướng bên  một chút, chỗ mấy cái tủ kéo bằng mây  á, cái thứ tư từ trái sang , kéo  xem  ở trong đó   ?"
"Có nè,  nàng   ở nơi  ?" Vệ Lễ lấy  ,    trong gương trang điểm của Triệu Hi Hằng soi soi,  cái cằm nhọn trắng bệch xanh xanh một mảnh, đặc biệt  vẻ suy sụp. Người trẻ tuổi, râu cũng mọc nhanh hơn  khác.
"Ờ." Triệu Hi Hằng  Vệ Lễ hỏi như , trong lúc nhất thời   chút đáp  ,   mà nàng   nhỉ ?  , loại đồ đạc riêng tư thế ,   nàng   ? Giống như nàng chỉ là  thế thôi, còn  xiêm y của Vệ Lễ, nàng cũng  bộ nào đặt ở chỗ nào luôn.
"Đây là nhà , đương nhiên tất cả  thứ  đều  ! Hơn nữa  thông minh mờ,  gặp qua là  quên ." Triệu Hi Hằng giương cằm lên,  chút kiêu ngạo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-202-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
"Chàng  gì ?" Triệu Hi Hằng  thấy Vệ Lễ đang kề sát  gương trang điểm của , kinh hô lên một tiếng.
"Cho mượn gương nàng dùng một chút." Vệ Lễ  chút để ý, cái gương  của Triệu Hi Hằng  lớn   thật rõ ràng.
"Chàng tránh  cho ,  cho dùng!" Triệu Hi Hằng nhanh chóng quát lớn với .
Vệ Lễ liền thấy kỳ quái, "Gương nhà ,     thể dùng ?."
"Trên bàn trang điểm của   nhiều chai lọ như ,   mấy hộp trang sức còn đang rộng nữa , ngươi lấy cạo râu  rơi  trong đó    dọn dẹp như thế nào chứ !! " Triệu Hi Hằng cơ hồ  đập giường , "Không cho dùng gương của ,  tự dùng gương của   !"
Một chút phản nghịch trong lòng Vệ Lễ  khơi , nhưng nếu như là bình thường, Triệu Hi Hằng  cho  dùng,  sẽ cố tình  dùng, nhưng bây giờ  mới đắc tội  ,  dùng gương của  , nàng phỏng chừng ý nghĩ  b*p ch*t  cũng  .
"Được ,  ,  dùng thì  dùng, đồ của nàng thật đúng là   chạm  một chút." Vệ Lễ xuỳ một tiếng, thoáng  chút lưu luyến  rời, đưa mắt  gương của Triệu Hi Hằng, chuyển  phòng tắm ở  tấm bình phong.
",  cho chạm !" Cách xa xa , hai  cũng  cãi  hai tiếng.
Triệu Hi Hằng thấy   xa đám chai lọ cùng trang sức sáng ngời trong suốt của , mới nhẹ nhàng thở , nam nhân thật quá phiền toái.
Vệ Lễ chắc là chột  áy náy, hôm nay đặc biệt dễ  chuyện,   cho dùng cũng  dùng .
Nếu như từ đây về   đều  thể giữ vững tinh thần nhu thuận như hôm nay, nàng sẽ  cần mỗi ngày đều tức giận .
Không đầy nửa khắc, Vệ Lễ từ phòng tắm  , lớp râu xanh xanh  cằm   còn, khuôn mặt biến thành sạch sẽ như  , lúc  mới giống nam nhân trẻ tuổi mới đôi mươi nha!
Triệu Hi Hằng   thuận mắt chút , dù  nàng lúc nào cũng khoan dung hơn với   mắt một chút.
Vệ Lễ thuận tiện cũng đổi một bộ xiêm y, trang phục màu đen như mực, vai rộng eo thon, nổi bật lên nam nhân tinh thần vô cùng phấn chấn.
Ánh mắt Triệu Hi Hằng  một vòng   , cuối cùng dừng  tại  thắt lưng .