Vệ Lễ vẫn mặt đất, duy trì tư thế mới đá xuống, gò má Triệu Hi Hằng. Mắt từng tấc từng tấc miêu tả hình dáng nàng, ánh mắt cuối cùng dừng lên vị trí ước chừng là bụng nàng, chăm chú một hồi lâu, khóe miệng tự giác liền cong lên.
Lại bỗng nhiên ý thức thế thật quá ngốc, vì thế xoa xoa mặt, thu ý về, đó chống má, chằm chằm Triệu Hi Hằng.
Thật , nàng tỉnh , thoạt còn tinh thần, sẽ chết.
Vệ Lễ cả đêm ngủ.
Nửa ngày hôm nay, tâm tình lên lên xuống xuống, xuống xuống lên lên, nên chả chút ý tứ nào ngủ, ngược còn phấn chấn.
Thậm chí cảm giác hiện tại liền thể một một ngựa chạy thẳng Thiên Cương thành, thu lấy đầu chó của hai tên Lưu Hoán và Vương Viễn.
Triệu Hi Hằng vô ý thức trở , cho rằng nàng tỉnh , thể Vệ Lễ khẽ run, tiếp theo liền trở nên cứng ngắc, hận thể nhét trong khe hở nào đó.
Một lát , nàng vẫn hô hấp đều đều như cũ , Vệ Lễ lúc mới thả lỏng tinh thần.
Hắn hồi lâu, lặng lẽ qua, nhích sát Triệu Hi Hằng.
Trên trán nàng quấn vải thưa, thật cẩn thận hôn hôn lên khóe miệng của nàng.
Đã hai ngày cạo râu, cằm Vệ Lễ cằm mọc một mảnh râu xanh đen, cạ vài làn da non nhịn của Triệu Hi Hằng, nàng đang ngủ cũng nhịn ưm một tiếng, đồng tử Vệ Lễ co rụt , sợ nàng tỉnh, vì thế vội vàng chạy .
"Sao còn ?" Sáng sớm thức dậy, Triệu Hi Hằng Vệ Lễ tinh thần sáng láng bưng cháo bên cạnh giường nàng, nhịn ngáp một cái, hỏi.
"Xem nàng cơm nước xong ."
Triệu Hi Hằng vươn tay nhận lấy cháo, "Thật là phiền toái, bao lớn chứ, còn nhờ trông chừng ăn cơm ?"
Vệ Lễ nâng tay tránh thoát, đó bên giường nàng, "Nàng lên , đút cho nàng ăn."
Tiền đồ dữ ?
Triệu Hi Hằng đánh giá một chút, ho nhẹ một tiếng, "Cũng ."
Hiếm khi tự giác chủ động nô dịch như thế, nàng liền khách sáo , khách sáo thì chẳng cho mặt mũi.
Vệ Lễ lấy một cái khăn nhỏ, lót ở cổ nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-201-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
"Ta cũng tiểu hài tử." Triệu Hi Hằng kéo kéo kéo cái khăn làu bàu, nhưng vẫn lấy nó xuống.
Vệ Lễ thổi thổi cháo trắng, hỏi y nữ , thai sẽ cho phần lớn đều còn khẩu vị ăn uống gì, nôn mửa, sơn hào hải vị còn ăn vô chớ chi là cháo trắng nhạt nhẽo thế . Vệ Lễ phòng ngừa vạn nhất liền khuyên nhủ, "Người trong phủ đều nàng thả về hết , trong chốc lát tìm về , nàng còn đang thương, chỉ thể uống chút thứ thôi, chờ hơn ăn cái khác, nếu như chịu ăn..."
Triệu Hi Hằng a một ngụm cắn thìa, nuốt hết cháo trong bụng, ăn hết sức ngon lành. Nàng sắp c.h.ế.t đói đây , cái chuyện chịu ăn gì chắc chắn là xảy nàng nha, "Lấy cái với , cho miếng dưa muối nhỏ ."
Vệ Lễ bỗng nhiên ngậm miệng, cảm giác lo lắng cùng quan tâm của đều là dư thừa , bất quá chỉ cảm thấy tự nghĩ nhiều mà thôi.
Hắn gắp lên một khối dưa san hô, đút cho Triệu Hi Hằng.
"Quá lớn , ăn ."
"Nàng mở miệng lớn một chút ?"
"Cái cục đó lớn bằng bản mặt , miệng mở bao lớn mới đủ chứ ?"
Loại cỏ san hô bản to, miếng còn to hơn miếng , còn cành nhánh đ.â.m ngang đ.â.m dọc, to như hình dạng san hô đáy biển, nó màu trong suốt vàng nhạt, đem muối theo phương pháp giống như muối củ cải đường cùng kim chi xong nó sẽ vị chua ngọt cay cay, giòn giòn ngon miệng.
Hai cằn nhằn trong chốc lát, Vệ Lễ thỏa hiệp , dùng thìa dao, cúi đầu, bỏ công cắt dưa san hô thành từng đoạn ngắn.
Triệu Hi Hằng chằm chằm đỉnh đầu đen nhánh của Vệ Lễ, c*n m** d***, kéo khóe miệng đang cong lên xuống. Dáng vẻ táo bạo cắt dưa san hô hiểu chút buồn .
"Như vầy ?" Vệ Lễ bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng đũa kẹp lên một khối dưa san hô lớn chừng ngón tay cái hỏi nàng, nếu còn , cắt vụn thêm chút.
Ai bảo Triệu Hi Hằng cái bao cỏ yếu ớt mong manh nũng nịu, còn là thê tử .
"Được ." Triệu Hi Hằng liền ngậm khối dưa san hô .
Ngon nha ! Giòn giòn mằn mặn, cảm giác còn hơn món sứa .
"Uống cháo ." Vệ Lễ múc một muỗng, đút cho nàng.
"Nóng nóng nóng." Triệu Hi Hằng thè lưỡi oán giận.
Không chỉ nóng, mà còn nhiều, nước cháo còn chảy lên cái khăn lót cằm nàng, vốn nghĩ rằng lót cái khăn ở đây dùng gì, nghĩ đến coi như tác dụng ngoài dự kiến.