"Bao lâu ? Vậy   bây giờ?"
Hài tử tới  đột ngột,   nghĩ tới sẽ sớm như , Triệu Hi Hằng còn nhỏ, nàng   thích , cũng sẽ  thích đứa nhỏ  .
"Hơn một tháng ,     bây giờ?" Triệu Hi Hằng   đang  lảm nhảm, vì thế lãnh đạm ném vấn đề trở về.
Vệ Lễ tính tính ngày, đúng là cái   khi   , mới hơn một tháng một chút, Triệu Hi Hằng  từ  tường ngã xuống , hài tử  thể giữ  thật đúng là phúc lớn mạng lớn, trong cái rủi còn  cái may.
Triệu Hi Hằng hỏi    bây giờ,  dĩ nhiên  giữ , đây là đứa con đầu của , là đứa con đầu của  và Triệu Hi Hằng.
"Giữ  ." Tay Vệ Lễ nắm lấy tay nàng  tự giác siết chặt hơn một chút, là một loại khẩn trương âm thầm,  thấy vẻ mặt nàng lãnh đạm,  nơm nớp lo sợ nàng sẽ  cần đứa nhỏ .
"Chàng    thích tiểu hài tử ? Chàng chính miệng  với  , tiểu hài của chính ,  cũng  thích, nếu như hiện tại   mất ,   cũng hợp ý ngươi ?" Triệu Hi Hằng rút tay , cố ý k*ch th*ch .
Lần  lúc  trở , hỏi   thích tiểu hài tử  ,  thuận miệng   thích. Bây giờ nhớ , quả thực   chẳng , khi đó nàng chắc   bản  mang thai  a, cho nên mới hỏi như  .
Vạn nhất lúc   khi  , nàng  cơn tức giận quyết định bỏ hài tử , tưởng tượng đến như , quả thực nghĩ mà sợ.
Vệ Lễ  nắm lấy tay nàng, lực cũng mạnh hơn chút, thất thanh hô lên, "Ta thích chứ, nàng giữ  ."
Sợ Triệu Hi Hằng thật sự   tiểu gia hỏa .
"Ngốc." Nàng nhẹ nhàng mắng một tiếng, "Ta  bỏ khi nào ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-199-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Vệ Lễ  kích động, thế cho nên  chú ý tới Triệu Hi Hằng đang mắng , tiến lên  ôm nàng  lòng,   Triệu Hi Hằng đẩy ,  nhất thời  chuẩn , chân còn đang tê tê ,  đẩy một cái lảo đảo.
"Chàng đừng tới đây,   cho    ,    trở về  ? Bọn họ    thành Thiên Cương,  trúng tên mất tích ?" Triệu Hi Hằng  chằm chằm  mắt , Vệ Lễ  thể bình yên vô sự  tới  lui giữa thành Thiên Cương và thành Bất Hàm như ,  thế nào cũng  giống như trong lời đồn.
"Ta     thành Thiên Cương  chiếm đóng, bọn họ sắp sửa đưa quân tấn công thành Bất Hàm, cho nên  mới trèo qua tường vây trốn. Mấy tên thị vệ  của  cũng quá cố chấp,  cái gì bảo hộ , đánh c.h.ế.t cũng  chịu để    ngoài, chờ đại quân   tiến  thành , bảo hộ cái rắm bọn họ chứ ở đó mà bảo hộ?"
Vệ Lễ chột  một trận, thậm chí   bỏ qua chuyện Triệu Hi Hằng mắng chửi  một  nữa, nhịn    mím môi, "Thì... Thì    ..."
Chuyện chiến sự lúc    hề tiết lộ một chút nào cho Triệu Hi Hằng, ngược  vẫn luôn hù dọa nàng tìm niềm vui, chọc cho nàng mang hài tử trèo tường, may mà   chuyện gì. Hắn đúng là súc sinh, nếu hai  con bọn họ mà xảy  chuyện,  lấy Bình Châu  ích lợi gì?
 hiện tại nếu như   thật, Triệu Hi Hằng đoán chừng sẽ tức giận, vô cùng tức giận.
Triệu Hi Hằng  thấy liền   trả lời qua loa   thật, hít sâu một , dứt khoát ôm đầu bắt đầu   vẻ rơi nước mắt như lê hoa đái vũ, "Vệ Lễ,  chính là đời  gây  quá nhiều nghiệp chướng nên mới gả cho , suốt ngày lo lắng đề phòng,   một ngày nào an tâm mà sống."
Vệ Lễ nhịn   hoảng sợ, tiến đến, giơ tay áo lên cho nàng lau nước mắt,  Triệu Hi Hằng tránh khỏi, "Chàng còn để ý đến hai  con   cái gì? Miệng thì nửa lời thật cũng  , rõ ràng  để  ở trong lòng,  hại  lo lắng đề phòng. Ngày mai  liền mang hài tử   đầu thành ,  đó nhảy..."
"Phi phi phi,    mấy lời xui xẻo như ." Vệ Lễ vội vàng che miệng của nàng một phen, còn mê tín phun ba  xuống mặt đất, "Chuyện điềm  như  mà nàng cũng dám  ."
"Lời của  lúc  là hù dọa nàng thôi, chiến sự Bình Châu trong lòng  sớm  tính toán ." Hắn  dám   mắt Triệu Hi Hằng, kể hết  bộ kế hoạch từ đầu tới cuối cho nàng .
Triệu Hi Hằng  khi  xong, gỡ tay  , cúi đầu, ngón út  chút cong lên,  đó lau lau khoé mắt khô ráo, hối hận , "Chỉ tại A gia   ở đây, đáng đời  chịu bắt nạt, gả cho ngươi,   miệng  một câu nào  thật,   sai còn  thèm xin ..."
Vệ Lễ thật là  nó  bệnh a, loại chuyện  cũng đem   đùa  ? Nàng hiện tại nếu    còn chút khí lực, xác định sẽ mắng  đến cẩu huyết lầm đầu, bắt  xin . Nếu như   nàng ngã xuống hài tử  còn,  đó thì Bình Châu  chả  cái rắm gì, nàng chắc chắn trở thành một chuyện  lớn, chuyện  ngàn năm!