Thôi nghĩ mãi cũng vô dụng, nàng    ngoài thôi.
Nàng thật là xui xẻo đến tám đời mới gặp Vệ Lễ, Triệu Hi Hằng  mắng,  đạp lên tường vây trèo lên .
May mà mặt tường cũng  trơn nhẵn, nàng bò lên coi như thuận lợi, cảm thán  đúng là bảo đao  lão, bản lĩnh khi còn nhỏ leo cây vẫn còn  quên.
Đợi đến khi lên đến   bờ tường,  xuống bên ngoài mới trợn tròn mắt.
Nàng   khỏi phủ, tuyệt đối  nghĩ đến bên ngoài tường vây  là kết cấu như  , bên trong thì cạn, bên ngoài thì sâu, sân bên trong thì là đất, còn bên ngoài đều là gạch.
Người bên trong  trèo lên lên bờ tường thì  dễ dàng, nhưng  xuống   đơn giản.
Triệu Hi Hằng ném hai mươi mấy miếng chăn đệm xuống, hiện tại bên ngoài, lớp đệm chăn  cùng vẫn cách nàng một độ cao như cũ, bằng với từ đầu tường tính tới mặt đất ở bên trong.  mấu chốt là mấy tấm đệm chăn cũng   ngay ngắn chỉnh tề xếp thành xấp cùng một chỗ , chúng nó lệch lạc  đều,  chỗ dày chỗ mỏng, lỡ như xui xẻo rớt trúng chỗ mỏng nhất thì   sẽ thế nào.
Quay trở về bên trong là  thể, chỉ  thể kiên trì nhảy  bên ngoài, mong  thể vững vàng dừng   đệm, đừng đập đầu xuống là .
Người nàng chắc nịch, đập hai ba    việc gì, nhưng   còn mang theo bảo bối.
Mặt tường ở bên ngoài đặc biệt bóng loáng, nàng thử hồi lâu, mới tìm  điểm hạ chân thứ nhất, nàng cố gắng nhét mũi chân  kẽ hở gạch xây  tường vây, mỗi một bước đều đặc biệt cẩn thận.
"Phu nhân!" Đột nhiên   khàn giọng kiệt lực hô to về phía nàng một tiếng, "Phu nhân  đang  cái gì?"
Triệu Hi Hằng  tật giật , tay run một cái,  bắt lấy  bờ tường, lập tức té ngửa rớt xuống.
Trong lúc chớp mắt đó, nàng  kịp nghĩ gì cả, chỉ theo bản năng che bụng .
Đầu nện xuống đất đau nhức, nàng mắng  tiếng, "Mẹ nó, bà đây đệm nhiều như ,  một cái dùng  ."
Thật  nó tà môn , nàng ném chăn đệm bên ngoài cả một ngày trời, thế mà  ai phát hiện, nhưng cố tình ngay lúc nàng trèo tường, liền xuất hiện  chứ ? Sao ngươi   sớm một chút ?
Lập tức  mắt bỗng tối đen, hôn mê bất tỉnh,   còn ý thức gì.
Tiếp theo là một đám  gào lên, thỉnh y sư, thỉnh y sư, kêu nàng, kêu nàng.
Tất cả   mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sợ Triệu Hi Hằng xảy  chuyện gì.
-----
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-195-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Sau khi Vệ Lễ  cửa, y nữ bưng một chậu nước đỏ m.á.u đang   ngoài, thấy , cúi  hành một lễ.
Chân  liền mềm,   vững, cố gắng vịn khung cửa, vén đấu lạp màu đen  đầu lên một phen, trong ánh mắt tràn đầy màu đỏ ửng,  đó hất tay thị vệ, lảo đảo chạy  .
Không ai nghĩ đến, cái tên Vệ Lễ trúng tên xong mất tích     trong truyền thuyết ,  mà trở về .
Vệ Lễ  khi lẻn khỏi chiến trận ở thành Thiên Cương, thấy hai phe Lưu Hoán và Vương Viễn bắt đầu nội chiến đánh , liền  trận    .
Hắn nhớ đến Triệu Hi Hằng ở nhà, cho nên sớm thoát , trở về thăm nàng.
Nàng nhát gan,   mất tích,  chừng bây giờ ở trong nhà ăn  vô uống  nổi, hai mắt đẫm lệ  hu hu ,   tiền đồ.
Thanh Châu và U Châu   ít thứ ,   nếu thuận lợi, dùng Vương Viễn và Lưu Hoán  thể đổi  nhiều thứ, đến lúc khố phòng đầy tràn, nàng  thêm chìa khóa, đoán là sẽ cao hứng .
  nghìn tính vạn tính,  tính đến sẽ là cảnh tượng như .
Triệu Hi Hằng té xỉu  giường,  đầu quấn vải thưa, mặt mày an tường trắng bệch, yếu ớt như một đứa trẻ,  cảm thấy  thể sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.
Trái tim Vệ Lễ thắt  đau đớn,  mắt là một mảnh choáng váng, cơ hồ  kịp thở.
Thị vệ  nàng leo tường  ngã xuống, đập đầu xuống đất. Đang êm  mà tiểu ngốc tử ngươi bò lên tường   cái gì?
Người hầu hạ ? Sao  ai  theo trông coi nàng một chút ?
Nếu  về sớm một chút là  , còn  thể trông chừng nàng, nàng sẽ  xảy  chuyện, trách  .
Hắn cái gì cũng   với nàng, nàng còn nhỏ như ,  tiếc mệnh, cả ngày đều  chờ ở trong phủ, tin tức cũng chỉ  thể  bên ngoài truyền đến, cho rằng Bình Châu thật sự  thất thủ, cho nên mới định trèo lên tường   ngoài .
Đều là  của , nếu   cho nàng  kế hoạch  chỉnh,  dọa nàng là  .
Triệu Hi Hằng, nàng đừng  chuyện gì, thật xin ,  về   bao giờ hù dọa nàng nữa.
Tay Vệ Lễ run hết sức lợi hại, thật vất vả mới nắm  tay của Triệu Hi Hằng, tay nàng lành lạnh .
Nước mắt Vệ Lễ lập tức liền rơi  , đặt nàng tay  trong lòng bàn tay của chính ,  chà cho ấm áp, nước mắt xoạch xoạch rớt xuống, dừng   mặt Triệu Hi Hằng.