Liên tiếp vài tiếng chát chát, mấy hòn đá trong tay Vệ Lễ tất cả đều nện lên đầu kẻ khiêu chiến.
Hắn ha hả, ý trào phúng mười phần.
"Đào xong ?" Thấy chạy trối chết, Vệ Lễ hỏi Tống tướng quân.
"Đào xong, nhưng mà chủ công thiêu hủy lương thảo của bọn họ?" Ngày đông, đất cũng đông cứng ngắc, một cuốc bổ xuống cũng bật bao nhiêu đất, chỉ thể nhóm lửa cho mặt đất tan bớt đào, đào cũng mất trọn vẹn nửa tháng.
"Ngươi dẫn trộm một phần lương thảo của Lưu Hoán, bỏ kho lúa của Vương Viễn ."
Hắn kỳ thực sợ kéo dài chiến trận, dù cho lương thực, Bình Châu ở cũng là núi, dã vật cũng nhiều. Mà thời gian kéo càng dài, hai cưỡng ép bản ở cùng một chỗ với sẽ càng nghi kỵ đối phương.
Nếu như Trần Nhược Giang ở chỗ , nhất định sẽ cảm thán, sách quả nhiên hữu dụng, năm ngoái còn là chỉ cứng rắn đánh đấm, năm nay cũng xài chiêu châm ngòi ly gián .
Mùa đông Bình Châu tuy lạnh, nhưng món đá bào thịnh hành, tiểu thương sẽ dùng nước đường pha với mật ong đem đông lạnh thành một khối băng ngọt ngào, đem chợ bán, nhà giàu cũng sẽ mua về đá bào, bỏ thêm hoa quả trái cây để ăn.
Triệu Hi Hằng vốn dĩ cũng sợ trời mùa đông lạnh, nếu bảo nàng còn ăn đá bào trái cây nữa thì thật đúng là mạng nàng, nhưng nhập gia tùy tục, nàng thấy thị nữ ở bên ngoài xúc đá bào ăn, dậm chân vẻ vui thích, vì thế cũng mắc thèm.
Tay nghề đầu bếp mới , nước đá bào chua chua ngọt ngọt , bên bên trong phòng ấm áp, Triệu Hi Hằng chẳng những cảm thấy lạnh, ngược cảm thấy k*ch th*ch.
Trời càng lạnh nàng càng dễ ngủ, ngủ một giấc tỉnh vui vẻ đến giờ cơm , vẫy tay gọi thị nữ , "Còn đá bào ?"
"Phu nhân, nguyệt tín của ngài tháng trễ mười ngày , lẽ là do ăn đá quá lạnh, cẩn thận đến thời điểm nguyệt tín tới đau bụng , thể ăn nhiều, nô gọi y sư đến một cái cho ngài."
Y sư mang theo hòm thuốc nhỏ vội vàng đuổi tới, từ Tạ Thanh Úc Vệ Lễ đả thương, Triệu Hi Hằng liền đề nghị mời một vị y sư thường trú trong phủ, dù thì cũng lúc đau đầu nhức óc, mời một để lo khỏi hoạ, cũng đỡ bắt trong phủ cứ chạy chạy về .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-188-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Triệu Hi Hằng tiếc mệnh, vạn sự đều đặt thể ở vị trí cao nhất, cảm giác chắc là ăn quá nhiều đá bào cho nên nguyệt tín mới chậm, vì thế thống khoái ăn đá bào, thưởng cho mấy thị nữ phía .
Y sư tóc bạc da mồi đem tấm khăn đệm cổ tay Triệu Hi Hằng, vê vê chòm râu hoa râm duy nhất cằm bản , mắt hơn híp híp, bình chân như vại bắt mạch.
Trong phòng một mảnh yên lặng, Triệu Hi Hằng gì bỏ miệng nhai, cảm thấy vắng vẻ chút tịch mịch, vì thế tiện tay lấy một hạt điều trong đĩa nhét miệng.
Hạt điều và hạt tử tùng dùng ngũ vị hương cùng bột ớt xào lên, lớp dầu bám lên vỏ ngoài xốp giòn giòn thơm cay.
Y sư tóc hoa râm chợt nhăn mày , còn hít một thật sâu, như gặp nghi nan gì, còn vén cao tay áo để lộ cánh tay, thần thái ngưng trọng.
Bàn tay đang bóc hạt tử tùng của Triệu Hi Hằng dừng , chút lo sợ, đưa tay lau lau cái khăn ẩm để một bên. Nhìn bộ dáng của y sư, đừng là nàng mắc cái bệnh gì , lẽ là nghi nan tạp bệnh gì đó?
"Tiên sinh..." Nàng trong lòng thấp thỏm mở miệng, y sư ý bảo nàng im lặng, đó bảo nàng đổi một tay còn đến, Triệu Hi Hằng khẩn trương hơn, thậm chí thể tiếng tim đập phanh phanh.
Nàng cứng ngắc đem cổ tay của tay còn tới cái gối nhỏ, y sư nhíu mày bắt mạch một phen, đó từ từ mở mắt.
"Tiên sinh, bệnh nan y gì đó chữa khỏi chứ ?" Nàng năm nay mới mười sáu, còn sống bình an đến trăm tuổi. Vệ Lễ còn c.h.ế.t mà, nàng thể c.h.ế.t Vệ Lễ chứ ?
Y sư , lắc đầu, cất giọng thoải mái khuyên giải an ủi, "À , phu nhân cứ thoải mái tinh thần, ngài sinh bệnh. Bất quá thường ngày ăn gì cũng ít ăn đồ lạnh , vận động cũng cẩn thận dè dặt hơn, tuyệt đối thể vận động kịch liệt."
Triệu Hi Hằng lúc mới thả lỏng, ngả phía dựa gối mềm, đưa tay bóc hạt điều xào ăn, sinh bệnh là .
"Có lẽ ngài thai , nhưng tháng còn nhỏ bé, mạch tượng như như , chờ nửa tháng , lão phu đến đây bắt mạch cho phu nhân." Sinh, lão, bệnh, tử là nhân chi thường tình, nhưng trong bốn sự kiện , chỉ "Sinh" mới vui sướng . Chủ công cùng phu nhân mới đàng hoàng ở cùng một chỗ một năm , thai cũng thật sự bình thường.